Lý Mậu Trinh đưa Cố Thanh Trúc vào, trên giường có một người đang bị trói bằng dây thừng, Thanh Trúc nhìn thấy thì dừng bước, Lý Mậu Trinh đặt hòm thuốc ở trên bàn, cũng thấy hơi xấu hổ nên đi sang bên cạnh Thanh Trúc, nói: "Trúng hương, thế tử dùng nước dội cũng vô dụng. Không biết là loại hương gì." Kì Huyên và Hạ Thiệu Cảnh cũng đi vào theo, Hạ Thiệu Cảnh vô cùng xấu hổ: "Chỗ này.. chỗ này thật sự nàng không nên tới, ta đưa nàng ra ngoài." Kì Huyên cản lại: "Đừng, vất vả lắm mới mời đến được." Hạ Thiệu Cảnh nhíu mày: "Thật quá lắm rồi, huynh biết rõ nàng là ai, nếu có ai biết được nàng tới chốn này, thì chẳng phải sẽ làm ô uế thanh danh nàng sao." Ô uế thì ô uế. Kì Huyên nói thầm, tuy nhiên không thể hiện ra mặt. Cố Thanh Trúc rất thong dong, nhìn quanh phòng, rồi dừng mắt ở án hương, đi sang nhìn, hương đã tàn, nàng dùng cái muỗng chọn hương bên cạnh bới một ít để ra lòng bàn tay, ngửi nhẹ, rồi lại sờ vào, sau đó mới rút khăn lau tay. "Hai hoàng bách, tám tiền huyền sâm, chín tiền mẫu đơn, mười hai tiền biết mẫu, thêm sinh địa hoàng, dùng thêm nước ấm, mười lăm phút là giải được độc. Lí Mậu Trinh đang ngơ ngác thì Cố Thanh Trúc đã rút giấy bút ra, viết phương thuốc xuống, đưa cho Lí Mậu Trinh, lấy hai cây ngân châm đi tới mép giường, đâm vào hai huyệt đạo, cơ thể đang giãy giụa cuối cùng cũng bình thường lại. Cố Thanh Trúc châm cứu xong thì thu dọn đồ đạc muốn đi về. " Nếu không còn chuyện gì khác thì ta đi đây. " Kì Huyên lập tức lên tiếng:" Ta đưa nàng về. " Cố Thanh Trúc cõng hòm thuốc, không quay đầu lại:" Không cần. " Lục Tư Minh trên giường đang dần dần tỉnh lại, thấy Kì Huyên liền lôi lôi kéo kéo, Kì Huyên muốn đi theo Thanh Trúc nhưng không làm sao đi được, Hạ Thiệu Cảnh thấy thế thì chạy theo ngay, Cố Thanh Trúc đang muốn lên xe ngựa thì Hạ Thiệu Cảnh gọi lại:" Cố công tử dừng bước. " Cố Thanh Trúc đặt hòm thuốc xuống bàn đạp, xoay người hỏi:" Còn việc gì sao? " Hạ Thiệu Cảnh thấy mặt nàng lạnh lùng thì cũng đoán được nàng đang giận, đành bất đắc dĩ buông tay, nói thẳng:" Thật sự rất xin lỗi, ta không ngờ Ấu Thanh sẽ tới tìm huynh, làm huynh phải tới chỗ như thế này, đúng là quá đáng. " Cố Thanh Trúc nhìn hắn, biết Hạ Thiệu Cảnh hiểu lầm. Cho rằng Kì Huyên vì Hạ Thiệu Cảnh mới tìm tới nàng. : Không sao. Đã chọn làm đại phu thì sẽ không kể bệnh nhân, cũng không kể nơi điều trị, Hạ thế tử không cần để tâm. Nếu không còn chuyện khác thì ta cáo từ." Hạ Thiệu Cảnh thấy nàng thái độ quả quyết, vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ, mặc nam trang thì đã không phân nam nữ, lại rất có anh khí, như cái tên của nàng vậy, giống như Trúc, thà gãy chứ không chịu cong. Một nữ tử khác biệt như thế, trước giờ hắn chưa từng gặp: "Từ từ đã. Chuyện này.. bây giờ huynh xem như đã là đại ân nhân của ta, ta muốn cảm ơn huynh, không biết Cố công tử có thích cái gì không?" Cố Thanh Trúc nhìn sang tấm biển Thiên Hương Lâu, đương nhiên biết hôm nay Kì Huyên và hắn tới đây làm việc, tuy nhiên chuyện bọn họ làm Cố Thanh Trúc chẳng muốn biết tí nào, cũng không muốn dính dáng đến. "Đại phu cứu người là chuyện tất nhiên, muốn cảm ơn cũng nên là người nằm trên giường kia cảm ơn, có liên quan gì đến Hạ thế tử chứ. Đúng rồi, chờ vị bằng hữu kia của huynh tỉnh lại, các huynh nên nói lại, loại hương kia rất mạnh, nếu không muốn tổn thương cơ thể thì sau này đừng nên dùng. Không chỉ mình huynh ấy, mà các huynh cũng thế." Hạ Thiệu Cảnh sửng sốt, sau một lát mới hiểu được Thanh Trúc muốn nói gì, giải thích theo bản năng: "À, không phải. Ta, ta không có tới đây, chỉ là do ở đây xảy ra một số chuyện, có một số người bị nhốt ở đây, ta và Ấu Thanh tới cứu họ, chúng ta không.. Ai nha, dù sao thì, cũng không giống như huynh nghĩ đâu." Cố Thanh Trúc thấy hắn như vậy thì cười mỉm: "Huynh không cần giải thích với ta. Các huynh có tới đây hay không thì vốn đâu có liên quan gì đến ta, ta chỉ nhắc nhở huynh đôi câu thôi." Nói xong, nàng mặc kệ Hạ Thiệu Cảnh đi lên xe ngựa, thong thả rời đi. Hạ Thiệu Cảnh nhìn xe ngựa, bất đắc dĩ cười, thật là càng nói càng rối, cũng buồn bực trong lòng, tại sao mình phải giải thích với nàng chứ. Kì Huyên chạy ra tới thì cũng là lúc xe ngựa đi mất, Hạ Thiệu Cảnh xoay người lại, mới nhớ tới chuyện chính: "Chuyện lần này huynh thật ra không nên để liên lụy đến nàng, vốn không phải chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa một cô nương như nàng cũng không nên đến những chỗ này." Kì Huyên không nhìn theo xe ngựa nữa, quay sang Hạ Thiệu Cảnh, nói: "Vì chuyện không có gì tốt đẹp nên mới tìm tới nàng. Không nói chuyện đó nữa, ta là bằng hữu của Lục Tam, Lục gia giao cho ta, Từ gia, Chử gia và nhóm cống sinh phải giao cho huynh rồi." Kì Huyên nói xong, Lý Mậu Trinh đỡ Lục Xương Minh tiều tụy bước ra đỡ lên xe ngựa, Kì Huyên cũng lên theo, nhanh chóng rời khỏi Thiên Hương Lâu. Hạ Thiệu Cảnh đứng ngoài nhìn Kì Huyên đi mất mà buồn bực trong lòng, Kì Huyên tự nhiên giúp đỡ hắn nhiều như vậy, chẳng lẽ chẳng quan tâm chút nào? Cố gắng nhiều như vậy chẳng lẽ chỉ để cứu một mình Lục Xương Minh thôi sao. Từ gia và Chử gia tuy là thông gia của phủ Sùng Kính Hầu nhưng bình thường cũng không hay lui tới, Kì Huyên phát hiện ra chuyện có người muốn chơi đám văn thần, trói lại nhốt ở kĩ viện, qua đêm ở Thiên Hương Lâu, dùng hương khiến bọn họ hành sựm sau đó hôm sau gọi kinh triệu phủ tới, nếu chuyện này mà làm thành công thì sẽ là một đòn chí mạng đối với những văn thần, ít nhất chỗ đứng sẽ bị lung lay. Lúc này, có người đứng ra giúp đỡ họ, còn đưa họ về nhà an toàn, đập nát dã tâm của bọn người kia, tính ra các phủ sẽ cảm tạ hắn rất nhiều, nhưng tại sao tự nhiên Kì Huyên lại đứng ra làm người tốt thế. Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, Hạ gia là văn thần, Võ An Hầu là võ quan, ngày thường quan văn quan võ khắc nhau, hắn làm chuyện tốt như vậy, một số lão nhân chắc sẽ không đồng ý nên mới gọi Hạ Thiệu Cảnh tới cứu người, bảo Hạ Thiệu Cảnh đưa con cháu văn thần về nhà, giải thích nguyên do, đồng thời khiến cho những phủ đó nợ hắn một cái ân tình lớn. Chuyện này nghe có vẻ logic nhưng thực ra lại rất có vấn đề. Hạ Thiệu Cảnh hiện tại không dám khẳng định nhưng nếu Kì Huyên có tâm giúp hắn một cái đại ân như vậy, thì đúng là có lòng thật. Hạ gia bây giờ đúng thật là đang cần cái ân tình này. Phủ Sùng Kính Hầu đã có hai người không làm chức vụ gì trong triều, những người còn lại đều làm những vị trí có cũng được không có cũng không sao, kẻ sĩ có tài thì mộng càng lớn, mỗi một lần mở khoa thi, những văn thần có thực quyền đều tự mình chọn bè cánh, người ngoài rất ít khi vào được, tuy Hạ gia cũng là văn thần nhưng cũng chẳng cao quý gì lắm, nên văn thần đều xa lánh, nhưng nếu Hạ gia đứng ra giúp đỡ lần này, sau này họ sẽ nhớ cái ơn đó mà đón nhận Hạ gia. Miếng mồi này thật sự quá lớn, lớn đến mức Hạ Thiệu Cảnh chẳng muốn nghĩ gì sâu xa nữa, mặc kệ Kì Huyên thật lòng hay là giả dói, chuyện này đối với Hạ gia đúng là trăm lợi mà không có một hại, dù cho tương lai Kì Huyên có đổi ý thì sự cũng đã rồi. Nghĩ xong, Hạ Thiệu Cảnh liền cười, xoay người đi vào Thiên Hương Lâu, chuẩn bị sắp xếp một phen. * * * Cố Thanh Trúc ngồi trong xe ngựa của Nhân Ân Đường, tự nhiên lại suy nghĩ tới việc không biết Kì Huyên và Hạ Thiệu Cảnh tới Nhân Ân Đường làm gì, nhìn dáng vẻ của họ, thì đúng là bằng hữu bị người hãm hại, nhưng nếu chỉ là vì một bằng hữu bị hãm hại, thì tại sao phải thanh tẩy ngõ yên liễu chứ? Hon nữa nếu trước kia Kì Huyên và Hạ Thiệu Cảnh hợp tác, Thanh Trúc sẽ không thấy lạ do họ lớn lên cùng nhau, trước khi trở mặt thì quan hệ vẫn rất tốt nhưng bây giờ thì thật kì lạ, Kì Huyên đã sống lại, hắn không thể nào quên chuyện kiếp trước Hạ Thiệu Cảnh đã hãm hại phủ Võ An Hầu thế nào, nếu đã không quên được thì tại sao lại tiếp tục giao du với Hạ Thiệu Cảnh, hơn nữa nhìn còn giống như đang hợp tác với nhau. Người bằng hữu hôm nay nàng giải độc giúp, nàng cũng không thể nhớ rõ là ai, nhưng nhìn có vẻ như người nọ bị trúng kế, không phải muốn đi Thiên Hương Lâu, người có thể làm cho Hạ Thiệu Cảnh và Kì Huyên hợp lực tới cứu, có thể thấy được người nọ cũng là con cháu quan lại, Kì Huyên cũng rất bí ẩn, xung quanh đầy hộ vệ chứng tỏ hắn không muốn người ngoài biết. Rốt cuộc tại sao hắn muốn hợp tác với Hạ Thiệu Cảnh chứ? Cố Thanh Trúc nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ. Xe ngựa dừng trước cửa Nhân Ân Đường, Hồng Cừ đứng ở ngoài cửa chờ, thấy xe ngựa về thì vội vàng ra đón: "Công tử, người về rồi. Ta thật lo lắng cho người." Cố Thanh Trúc xoay người giao hòm thuốc cho Hồng Cừ, đa tạ xa phu rồi đi vào Nhân Ân Đường, Vân Sinh và Lương Phủ đứng đón: "Đi lâu như vậy, có bệnh gì khó trị sao?" Cố Thanh Trúc đang suy nghĩ: "Không có bệnh gì khó trị. Chỉ là một người nam nhân trúng xuân hương, ta đi giải độc giúp hắn." Vừa nói xong, Hồng Cừ và Vân sinh không hẹn mà đều trố mắt, làm Thanh Trúc dứt khỏi suy nghĩ một lúc, thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm thì nàng mới nhận ra hình như vừa nãy mình nói sai mất rồi. Ho khan, nhìn một vòng y quán, may mà không có bệnh nhân nào chờ khám, Cố Thanh Trúc liền đi vào tiểu trạch phía sau. Hồng Cừ và Vân Sinh nhìn nàng chằm chằm, Vân Sinh không kiềm được giơ ngón cái với Hồng Cừ: "Hồng Cừ, công tử nhà ngươi thật là cái này!" Giúp nam nhân giải xuân dược, nếu mình là nam nhân thì cũng thôi, đằng này ai cũng biết nàng là một cô nương. Cô nương nói ra lời này đúng là khiến mọi người sợ hãi. Hồng Cừ thẹn thùng cười, không khí hơi xấu hổ. Cố Thanh Trúc đi vào hậu viện, ngồi ở xích đu đọc sách, trong đầu vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc Kì Huyên muốn làm gì, có phải hắn đang bẫy Hạ Thiệu Cảnh hay không, sau đó trừ bỏ Hạ Thiệu Cảnh? Ân oán kiếp trước, kiếp này đâu phải muốn xong là xong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]