Chương trước
Chương sau
"Tiểu thư, không sao, là viên gạch thôi."
Tiếng xa phu vọng vào, ông đi nhìn quanh bánh xe thì thấy trên mặt đất có mấy viên gạch.
Kì Huyên từ từ buông tay ra, Cố Thanh Trúc thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh nói: "Ta biết rồi."
Xe ngựa lại lên đường.
Kì Huyên cũng không vì sự nhượng bộ của Thanh Trúc mà thối lui, lấy tay chống ở sườn Thanh Trúc, Thanh Trúc đẩy mãi không ra, nhưng chỉ cần hắn đụng vào thành xe, Thanh Trúc lại không dám động đậy, Kì Huyên cười hài lòng, muốn thân mật với nàng, lại bị nàng tránh đi, nhìn hắn tức tối.
Kì Huyên quyết làm cho bằng được, thì thầm bên tai nàng: "Có nhớ ta không?"
Giọng hắn đè rất nhỏ, với tiếng bánh xe lăn thì dường như không nghe được, nhưng tư thế mờ ám và hơi thở ấm áp kia vẫn làm Thanh Trúc cảm thấy rất không thoải mái, huống chi còn mùi rượu nhàn nhạt vương trên áo hắn, Cố Thanh Trúc ghét nhất là khi người hắn có mùi rượu, vì nó sẽ làm nàng nhớ lại kiếp trước, nàng vứt bỏ lòng tự trọng, bò lên giường khi Kì Huyên đang say rượu, sau đó bị hắn mắng không tiếc lời, không những không vui vẻ, còn rất khó coi.
Quẩn quanh chóp mũi đều là hơi thở thơm ngọt của nàng, Kì Huyên thấy người hơi nóng lên, không nhịn được muốn tới gần nàng, thấy nàng tuy không thể hiện gì nhưng cũng không phản kháng, đánh bạo, hắn dùng một tay nâng cằm nàng xoay mặt nàng đối diện với mặt mình, thở ngày càng gấp, Kì Huyên chậm rãi tiến tới, khi sắp gặp được cánh môi mềm mà mình ngày đêm mơ tưởng thì Cố Thanh Trúc đột nhiên bắt lấy cánh tay đang nâng cằm mình của Kì Huyên, cắn mạnh ngay cổ tay, dùng hết sức bình sinh, cho tới khi miệng nếm được mùi máu mới buông ra.
Kì Huyên che tay, cơn đau mãnh liệt làm hắn tỉnh táo lại đôi chút, cúi đầu nhìn thoáng qua máu ở bàn tay, còn có đôi mắt hơi ướt vì phẫn nộ của Thanh Trúc, xe ngựa u tối mà mắt nàng lại sáng lên.
Cố Thanh Trúc tính giơ tay tát cho hắn một cái thì bị hắn bắt được, không đợi nàng phản kháng, hơi dùng sức một chút đã kéo nàng vào lòng mình, Cố Thanh Trúc giãy giụa nhưng nàng đâu phải đối thủ của Kì Huyên, ngược lại khi giãy giụa càng làm cho hắn có nhiều cơ hội giở trò hơn, sờ mó được không ít, đặc biệt tay hắn còn luôn đặt trước ngực của nàng, Cố Thanh Trúc bẻ mãi không ra, Kì Huyên cũng không tự giác, cả người nàng như cứng lại, Thanh Trúc cảm thấy có cái gì đó chống lên lưng nàng.
Ý thức được rồi sao nàng còn có thể chịu được nữa, cúi đầu cắn cánh tay Kì Huyên một lần nữa, Kì Huyên bị đau, đành phải buông tay, Thanh Trúc thoát được, xoay người lại tát cho Kì Huyên một cái, tiếng bánh xe át mất tiếng bạt tay làm cho xa phu không hay biết gì.
Kì Huyên sờ mặt, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Thanh Trúc, hắn muốn lại gần nàng, Thanh Trúc lập tức tháo một cây trâm trên đầu xuống giơ trước mặt Kì Huyên, nhưng Kì Huyên không sợ, vẫn tiếp tục đến gần, Cố Thanh Trúc đành đổi hướng cây trâm, để trên cổ mình:
"Ngươi tới đây thử xem." Nàng lạnh lùng nói.
Kì Huyên giơ tay đầu hàng: "Ta thua, nàng đừng làm mình bị thương. Ta chỉ muốn nói với nàng vài lời, không có ý gì khác, nàng ngoan ngoãn một chút, ta đã không như vậy rồi."
Vừa nói, khi Cố Thanh Trúc lơi tay, cây trâm đã bị Kì Huyên lấy mất, để trong vạt áo mình, sau đó kéo vai Thanh Trúc, trong lúc nàng kháng cự, cài lại cây trâm cho nàng.
Ôm nàng để nàng bình tĩnh lại, rồi nói nhỏ bên tai: "Sau này không được ra ngoài với tiểu tử kia, nàng là người của ta, chỉ có thể là của ta."
Nghe tới đây Thanh Trúc mới hiểu nguyên nhân hắn tới đây, càng giận thêm, tuy nàng vốn đã quyết không muốn liên quan gì đến tiểu tử kia, nhưng đây là ý muốn của riêng nàng, Kì Huyên lấy quyền gì mà nói vậy?
"Chỉ cần ta muốn, ta mãi mãi đều không phải người của ngươi." Cố Thanh Trúc đối mặt nhìn hắn, giương cung bạt kiếm: "Kì Huyên ta nói cho ngươi.. a.."
Nói được nửa câu thì đã bị ăn rồi.
Kì Huyên cầm gáy nàng, đưa môi mình lên, gặm mút xong, lại rút lui rất nhanh, đè tay Cố Thanh Trúc, thì thầm bên tai nàng: "Đừng nói những lời này với ta, nàng nói một lần ta hôn một lần."
Cố Thanh Trúc tức muốn khóc, khinh người quá đáng mà, vung tay lên muốn liều mạng với hắn thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Cố Thanh Trúc ngồi không vững đã ngã vào lòng Kì Huyên, ngực bị va đau nhói, xa phu gọi:
"Tiểu thư, đến nhà rồi."
Tiếng xe lộc cộc không còn, chung quanh cũng thật là yên tĩnh, lúc này xung đột gì với hắn thì bên ngoài chắc chắn sẽ nghe rõ.
Rốt cuộc nàng không đủ dũng khí để làm tới cùng, bây giờ nàng hô một tiếng gác cổng của bá phủ có thể xông ra đến mười mấy người bao vây Kì Huyên.
Nhưng sau đó, không chỉ thanh danh mình như cứt, mà Kì Huyên, đôi khi điên điên khùng khùng, bây giờ hắn một lòng một dạ muốn tái hợp, nếu hắn tương kế tựu kế, với tính cách của Cố Tri Viễn, sợ sẽ không để nàng nói được chữ "không" nào.
Ình tĩnh lại Thanh Trúc đành cúi đầu, sửa sang lại quần áo xuống xe, Hồng Cừ đã chờ nàng ngoài cửa, từ dưới thềm đá đỡ lấy Cố Thanh Trúc, đầy hứng thú hỏi: "Tiểu thư tiểu thư, hội hoa đăng vui không? Sao chỉ mình người về trước vậy."
Chủ tớ hai người sóng vai đi vào, xa phu dắt ngựa vào chuồng, đến hẻm tối đối diện, chờ nàng vào trong, Cố gia đóng cổng, hắn mới liếm môi, ẩn vào màn đêm.
**
Thanh Trúc tức trong lòng, về xong liền lệnh cho Hồng Cừ nấu nước tắm, Hồng Cừ thấy tiểu thư không vui cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn làm việc.
Thanh Trúc ngồi trong bồn tắm, nước ấm lách qua bả vai nàng, càng nghĩ càng tức, duỗi tay liên tục vỗ mặt minh, làm cho Hồng Cừ đang sửa sang quần áo sợ hãi, chỉ dám đi nhẹ, nhanh chân rời khỏi.
Kiếp trước bị hắn ức hiếp thê thảm như vậy, không ngờ khó khăn lắm sống lại, hắn vẫn âm hồn không tan sống lại cùng, nếu không có việc gì, hai người đường ai nấy đi thì không nói, thế mà hắn còn cố tình trêu ghẹo nàng, không đúng, hành vi trong xe hôm nay không được xem là trêu ghẹo, là hiếp đáp!
Hắn ức hiếp nàng kiếp trước còn chưa đủ, kiếp này vẫn còn tiếp tục!
Nhớ tới cảm xúc trên môi, Cố Thanh Trúc dùng tay vốc nước lau sạch, lau đến đỏ cả môi, cái cảm giác rửa hoài không sạch.
Kiếp trước Kì Huyên rất ít thân mật với nàng, lâu lâu chung phòng thì cũng chỉ nằm chung giường cho đúng phép, vài lần nàng muốn thân mật đều bị hắn né tránh, sau mấy lần như vậy, nàng cũng không mặt dày tiếp được, nhưng hôm nay hắn lại dùng cách đó ức hiếp nàng.
Cố Thanh Trúc không muốn lại khổ sở như kiếp trước, cảm giác lòng tự trọng bị giẫm đạp, nàng không bao giờ muốn nếm lại.
Mũi cay cay muốn khóc, Thanh Trúc chìm đầu vào trong nước.
Ban đêm, ngủ cũng không yên, trằn trọc mãi, trong đầu luôn quanh quẩn những sự việc ở kiếp trước, Kì Huyên lạnh lùng, vô tình là ác mộng lớn nhất của nàng ở kiếp trước, sợ mình làm không được việc, làm hắn không vui.
Trong mộng cũng bôn ba.
Kì Huyên xốc mành lên đã thấy Cố Thanh Trúc ngủ mà còn vương nước mắt, ôm chăn trong ngực, khuôn mặt đỏ lên, lông mi hơi ướt, hắn thở dài, bây giờ hắn đã hiểu sâu sắc câu "tự làm tự chịu" rồi.
Nếu được hắn muốn trở lại khi hắn còn là một tên khốn, thay Thanh Trúc giáo huấn mình.
Hắn có thể hiểu vì sao nàng không muốn cùng hắn nối lại tình xưa, nếu có người từng tổn thương hắn nhiều như vậy, hắn sẽ nghĩ tới việc giết người ta. Nhưng Thanh Trúc thì không, chẳng lẽ hắn nên từ bỏ sao? Chẳng lẽ hắn có thể trơ mắt nhìn Thanh Trúc trong vòng tay nam nhân khác? Không biết có phải vì tính chiếm hữu hay không, hắn thật sự không buông bỏ được nàng.
Trời biết khi thấy nàng cười với nam nhân khác, hắn khó chịu bao nhiêu, nàng chịu cười với họ, lại luôn lạnh lùng, xa cách với hắn.
* * *
Hôm sau, khó có dịp Thanh Trúc dậy trễ, lúc đến Tùng Hạc Viên thỉnh an, Cố Ngọc Dao đã đứng sẵn, nhìn rất vui vẻ, thao thao nói đêm qua ở hội hoa đăng vui vẻ, náo nhiệt thế nào.
Cố Thu Nương và Tống Cẩm Như cũng ở đây. Tống Cẩm Như và Cố Ngọc Dao kẻ xướng người họa, làm Cố Thu Nương cũng rất vui vẻ.
"Các con thật là ham chơi, đi với nhiều tiểu bằng hữu như thế cũng không thấy đông nhỉ."
Tống Cẩm Như nhào vào lòng Cố Thu Nương: "Do người tài giỏi mượn được chiếc xe ngựa to của bà ngoại, nếu không sao có thể ngồi đông như thế."
Trần thị cười, thấy Thanh Trúc ngoài cửa thì vẫy tay: "Thanh Trúc tới rồi sao. Ăn sáng chưa?"
Thanh Trúc thỉnh an Cố Thu Nương và Trần thị, Cố Thu Nương nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười hỏi: "Hôm qua mệt lắm sao? Sao ngủ tới bây giờ?"
Trước khi Cố Thu Nương xuất giá không thân với Thẩm thị mà lại hợp với Tần di nương, sau khi Thẩm thị qua đời, Cố Tri Viễn phù chính bà ta cũng ít nhiều nhờ Cố Thu Nương, quan hệ hai người rất tốt.
Không đợi Thanh Trúc nói, Ngọc Dao đã cướp lời: "Nhị tỷ sao mệt được, hôm qua nàng ngồi một lát đã đòi về rồi, ngồi xe ngựa của Cẩm Như chứ đâu."
Trần thị sửng sốt hỏi: "Sao lại về sớm? Không vui sao?"
Thanh Trúc lắc đầu, cầm lấy điểm tâm trong tay Trần thị, cắn một miếng nhỏ, đáp: "Không, chơi vui lắm, hoa đăng giăng khắp đường, do con lười, đi một chút đã thấy mệt."
Cố Ngọc Dao liếc Tống Cẩm Như, Tống Cẩm Như nói: "Tỷ tỷ đúng là mệt thật, ta thấy tiểu công tử Lục gia kia lúc nào cũng đi phía sau tỷ, rất là ân cần nha."
Trần thị và Cố Thu Nương nhìn nhau, Cố Thu Nương hỏi: "Lục gia tiểu công tử nào? Có đi cùng các con sao?"
" Chính là đích trưởng tôn của thủ phủ Lục đại nhân chứ ai, tên là Lục Duyên Khanh. Bà ngoại và mẫu thân không thấy thôi, anh ta dọc đường rất là chu đáo vưới tỷ tỷ, ai nấy đều thấy rõ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.