Kỳ Huyên đứng xa xa nhìn Cố Thanh Trúc đi ra Nhân Ân Đường, nàng rõ ràng thấy hắn, lại ra vẻ không để ý tới, thái độ lãnh đạm của nàng làm Kỳ Huyên cảm thấy vô cùng thất bại. 
Cố Thanh Trúc lên xe ngựa, xe chạy chậm rãi ở trên đường Chu Tước. Kỳ Huyên năm dây cương, không xa không gần, đi theo phía sau xe ngựa của nàng, chỉ hy vọng trong khoảnh khắc gió thổi màn xe bay lên, nàng có thể nhìn thấy hắn 
Hắn chưa bao giờ hèn mọn như thế, chờ đợi sự chú ý của một người, nhưng ở kiếp trước, Thanh Trúc đã chờ đợi hắn như vậy. 
Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn, gieo nhân gì, gặt quả nấy, cho dù thời gian quay lại, nhân quả đều sẽ không thay đổi. Hắn sai thì chính là sai, sẽ không vì làm lại từ đầu, mà có thể mang sai lầm của mình xóa bỏ toàn bộ. 
Xe ngựa đi qua phố Chu Tước, chuyển qua góc đường chính là hẻm an bình. 
Kỳ Huyên hít sâu một hơi, đang muốn dắt ngựa rời đi, nhìn thoáng qua bên trái phía trước cách đó không xa, có tiếng người ồn ào, một đám người vây quanh ở nơi đó, chỉ chỉ trỏ trỏ, Kỳ Huyên không để ý, xoay người lên ngựa, hướng trong đám người kia liếc mắt một cái, chỉ thấy một tiểu cô nương, mặc áo tang đang cúi đầu khóc thút thít, phía sau là một người, được che lại bằng một khối vải bố trắng, nằm ở trên chiếu, tiểu cô nương phía sau cổ cắm rơm rạ, có ý muốn đem bán chính mình. 
Kỳ Huyên kẹp lên bụng ngựa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-the-tai-thuong/888103/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.