Chương trước
Chương sau
Kỳ Huyên đứng xa xa nhìn Cố Thanh Trúc đi ra Nhân Ân Đường, nàng rõ ràng thấy hắn, lại ra vẻ không để ý tới, thái độ lãnh đạm của nàng làm Kỳ Huyên cảm thấy vô cùng thất bại.
Cố Thanh Trúc lên xe ngựa, xe chạy chậm rãi ở trên đường Chu Tước. Kỳ Huyên năm dây cương, không xa không gần, đi theo phía sau xe ngựa của nàng, chỉ hy vọng trong khoảnh khắc gió thổi màn xe bay lên, nàng có thể nhìn thấy hắn
Hắn chưa bao giờ hèn mọn như thế, chờ đợi sự chú ý của một người, nhưng ở kiếp trước, Thanh Trúc đã chờ đợi hắn như vậy.
Tất cả đều là nhân quả tuần hoàn, gieo nhân gì, gặt quả nấy, cho dù thời gian quay lại, nhân quả đều sẽ không thay đổi. Hắn sai thì chính là sai, sẽ không vì làm lại từ đầu, mà có thể mang sai lầm của mình xóa bỏ toàn bộ.
Xe ngựa đi qua phố Chu Tước, chuyển qua góc đường chính là hẻm an bình.
Kỳ Huyên hít sâu một hơi, đang muốn dắt ngựa rời đi, nhìn thoáng qua bên trái phía trước cách đó không xa, có tiếng người ồn ào, một đám người vây quanh ở nơi đó, chỉ chỉ trỏ trỏ, Kỳ Huyên không để ý, xoay người lên ngựa, hướng trong đám người kia liếc mắt một cái, chỉ thấy một tiểu cô nương, mặc áo tang đang cúi đầu khóc thút thít, phía sau là một người, được che lại bằng một khối vải bố trắng, nằm ở trên chiếu, tiểu cô nương phía sau cổ cắm rơm rạ, có ý muốn đem bán chính mình.
Kỳ Huyên kẹp lên bụng ngựa, đi đến phía trước, một người vây xem bỗng nhiên xoay người, thiếu chút nữa đụng phải ngựa của Kỳ Huyên, Kỳ Huyên kéo dây cương, người nọ hùng hổ, nghênh ngang mà đi, Kỳ Huyên nhìn thoáng qua bên cạnh, tìm chỗ ít người tiếp tục đi, nhưng đi được hai bước, liền ghìm ngựa dừng lại.
Mang theo nghi ngờ, quay đầu nhìn lại hướng tiểu cô nương bán mình chôn cha.
Xoay người xuống ngựa, đẩy ra đám người, đi vào phía trước, nhìn thấy tiểu cô nương đang khóc sướt mướt, khuôn mặt có thể gọi là thanh tú, thân mặc đồ tang, sau cổ cắm rơm rạ, bên cạnh để một ván gỗ, trên tấm ván gỗ viết yêu cầu bán mình của nàng, một trăm lượng bạc ròng.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân, nàng đến bây giờ còn không có bán đi, một trăm lượng bạc ròng, đừng nói là chôn cất một người, dùng để chôn cả nhà cũng đủ, gia đình bá tánh bình thường, phí sinh hoạt một năm nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lượng, một trăm lượng đúng là không phải con số nhỏ.
Kỳ Huyên nhận ra nàng, nàng là nha hoàn bên cạnh Thanh Trúc, hình như tên gọi cái gì Nhu, hắn nhớ không rõ lắm, nhưng mà cũng có chút ấn tượng. Nha hoàn này, ở trước mặt Thanh Trúc, hình như cũng có chút mặt mũi, tất cả mọi việc trong ngoài đều do nàng lo liệu, chỉ là về sau tuổi lớn chút, gả cho một người thật thà, mới rời khỏi Thanh Trúc.
Vừa rồi Thanh Trúc ngồi xe ngựa rời đi, cho nên không nhìn thấy nha đầu này, nếu thấy, chắc chắn sẽ mua nàng.
Nếu vậy, hiện tại hắn đem người mua đi, nể mặt nha đầu này, Thanh Trúc có phải sẽ đồng ý gặp hắn, cùng hắn trò chuyện hay không?
Nghĩ như vậy, Kỳ Huyên lập tức lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực, đưa tới trước mặt nha đầu kia, nha đầu khóc tang ngây ngẩn cả người, ngửa đầu nhìn hắn, Kỳ Huyên để ngân phiếu xuống, nói:
"Cầm bạc đem người chôn cất, lại đến khách điếm Đông Thăng tìm gian phòng ở lại, sau đó ta sẽ cho người đi tìm ngươi."
Nha đầu kia tiếp nhận ngân phiếu, ngốc lăng cho Kỳ Huyên dập đầu, những người chung quanh lúc trước chỉ chỉ trỏ trỏ, hiện tại cũng không nói gì, mới vừa rồi, còn nói cô nương này bán quá quý, sẽ không có người mua, lúc này lại có người mua đi rồi, đó là một trăm lượng bạc ròng, thật là người có tiền không chỗ tiêu xài, mua một tiểu cô nương như vậy mang về.
Kỳ Huyên cảm thấy mình đã làm một việc rất tốt, tâm tình mừng rỡ muốn bay lên, Thanh Trúc là người trọng tình trọng nghĩa, đối với hạ nhân bên người đều rất chiếu cố, nàng không chịu gặp hắn, nhưng sẽ tới gặp người nha hoàn bên cạnh mình một lần.
Dù sao hiện tại, chỉ cần Thanh Trúc chịu gặp hắn, mặc kệ phải dùng chiêu trò gì, Kỳ Huyên đều không để bụng.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Trúc đến Nhân Ân Đường, Lư đại phu đến nhà khám bệnh cho người ta, hiệu thuốc người đến bốc thuốc không ít, tiểu nhị luống cuống tay chân, hai phần thuốc đã chuẩn bị tốt, nhưng không có thời gian đi giao, Cố Thanh Trúc thấy hắn không đi được, liền chủ động đi đưa thuốc cho người ta, tiểu nhị biết ơn vô cùng.
Sau khi Cố Thanh Trúc đi ra, Hồng Cừ liền đi theo, vì phối hợp với Cố Thanh Trúc, nàng cũng thay đổi thân nam trang, nhìn nàng bắt chước tác phong của nam nhân, Cố Thanh Trúc cảm thấy buồn cười.
Hồng Cừ thay Cố Thanh Trúc cõng hòm thuốc, thấy tiểu thư không đuổi mình đi, thì lộ ra bản tính thật của nàng, trêu ghẹo nói: "Ai nha, cũng không biết nhà ai có phúc phận này, làm tiểu.. Ách, công tử tự mình đưa thuốc đi qua."
Cố Thanh Trúc chỉ là cười cười, nhắc nhở nàng đừng để hòm thuốc đụng vào người khác.
Hai phần thuốc này, là một gia đình lão khách hàng ở thành tây cần dùng, lão phu nhân trong phủ tuổi tác lớn, không có phương tiện ra ngoài, đều là Nhân Ân Đường đem dược chuẩn bị tốt đưa qua, hôm nay vừa vặn hiệu thuốc bận rộn, tiểu nhị không rảnh, Cố Thanh Trúc mới đi thay một chuyến.
Đưa dược xong rồi, Hồng Cừ nhìn thấy quán trà, liền nói chính mình khát, thật ra là không muốn về đợi Nhân Ân Đường, Cố Thanh Trúc bất đắc dĩ cười, cùng nàng ngồi xuống, gọi hai ly trà nóng, một đĩa quả khô, Hồng Cừ cực kỳ vui vẻ, sau khi ngồi xuống liền ăn quả khô, không hề khách khí.
Cố Thanh Trúc chỉ uống trà, không có hứng thú ăn, nhìn trái, nhìn phải, xem cảnh phố xá sầm uất, nhìn dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng cảm thấy rất thanh bình.
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai, cao vút truyền tới, làm người đi trên đường giật nảy mình, Hồng Cừ bưng bát trà đi tới xem náo nhiệt, nghe thấy phía trước có tiếng kêu to không ngừng truyền ra, còn có nam nhân chửi bậy, cùng tiếng oán giận của những người chung quanh.
Hồng Cừ dò xét xong tình huống, trở lại kể rõ: "Thiếu gia, là một đôi phu thê đánh nhau. Người nữ giống như một bà điên, tóc cũng không biết gội, trên người dơ bẩn, ô uế."
Hồng Cừ với mới nói ra chữ "điên", trong đám người kia lại bắt đầu truyền ra một tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo, thanh âm này nếu không phải là thống khổ đến cực điểm sẽ phát không ra, Cố Thanh Trúc không ngồi yên được, hướng thanh âm tìm kiếm, Hồng Cừ buông bát trà trong tay, vác hòm thuốc lên vai đuổi theo:
"Thiếu gia, ngài đi làm gì, chỉ là một bà điên thôi, sẽ làm ngài bị thương."
Cố Thanh Trúc giống như không nghe thấy, đẩy đám người ra, đúng là nhìn thấy một nữ nhân đầu tóc rối bời, mặt đầy dơ bẩn bị một người nam nhân đè ở dưới thân, chung quanh một mảnh hỗn độn, sạp bán đồ ăn, bán cá, bán hoa, tất cả đều bị ném đi, người bán cá ngồi dưới đất mắng trời mắng đất, mấy cái bồn nước đều bị đổ xuống đất, chung quanh đều là nước, cá trong bồn nhảy trên mặt đất, lật bụng, không có nước thì nhặt cá trở về cũng vô dụng.
Nam nhân cầm dây thừng trong tay, nhìn dáng vẻ là muốn trói nữ nhân đem về, nữ nhân thống khổ giãy giụa trên mặt đất, kêu la thảm thiết, tiếng sau cao hơn tiếng trước, đôi mắt đờ đẫn, trong miệng bắt đầu sùi bọt mép. Trên người và trên mặt đính đầy nước bùn trên mặt đất, dơ không nhìn nổi.
Cố Thanh Trúc cho Hồng Cừ mở ra hòm thuốc, từ bên trong lấy ra kim châm cứu, không do dự đi lên phía trước, sức lực nữ nhân điên rất lớn, bị nam nhân đè nặng, còn có thể ngoan cố chống lại, âm thanh trong miệng so với tiếng giết heo không dễ nghe hơn là bao.
Cố Thanh Trúc rút ra một cây châm, thân mình ngồi xổm xuống, ra tay thật nhanh, một cây kim châm ghim vào huyện vị trên đầu của nàng, nữ nhân mở to hai mắt nhìn, cả người bắt đầu run rẩy, nam nhân sửng sốt, nhìn về phía Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc nhíu mày lạnh nhạt nói:
"Đem hai tay nàng để ở phía sau, đừng nhúc nhích."
Lời nói của Cố Thanh Trúc có lực uy hiếp, nam nhân thấy nàng cầm kim châm trong tay, nhanh chóng hoàn hồn, cố gắng hết sức lực, mới đem hai tay của nữ nhân đang ngồi run rẩy cố định ở sau người, Cố Thanh Trúc lần thứ hai thi châm, thời gian ngắn ngủi, nàng ở trên trán nữ nhân ghim năm, sáu châm, sau khi hạ châm, trong chốc lát, nữ nhân đã bắt đầu giảm bớt run rẩy.
"Đỡ nàng lên." Cố Thanh Trúc lại phân phó.
Nam nhân làm theo, lúc này cũng không có tâm tư để tìm hiểu xem tiểu công tử này là ai, có trị đúng bệnh hay không, hắn chỉ theo bản năng nghe lời dặn dò của nàng.
Nữ nhân ngồi dưới đất, vẫn điên điên khùng khùng trợn trắng mắt như cũ, Cố Thanh Trúc sờ tìm huyệt vị ở trên đầu nàng, nam nhân cho rằng tiểu công tử này ngại dơ, nói:
"Nàng đã nằm yên, để ta tới ôm đầu nàng đi. Quá dơ."
Hồng Cừ cũng ở phía sau nói: "Đúng vậy, thiếu gia, rất dơ, ngài đừng làm bẩn tay."
"Không sao." Cố Thanh Trúc nắm đúng huyệt vị, vừa muốn thi châm, đầu của nữ nhân lại nhúc nhích, thử vài lần đều như vậy, Cố Thanh Trúc hết cách, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, một bàn tay vòng qua cổ nữ nhân kia, cố định đầu nàng ở trong tay mình, sau khi đầu nữ nhân điên không thể nhúc nhích nữa, Cố Thanh Trúc mới vững vàng hạ châm.
Đôi mắt Nữ nhân càng mở càng lớn, biểu tình rất thống khổ, Những người ngồi nghỉ chân đều vây lại nhìn, cho rằng nữ nhân điên đã sắp chết, nhưng đột nhiên nữ nhân lại nôn ra, nôn liên tục và rất nhiều, mùi vị kia vô cùng khó ngửi, người chung quanh đã lùi ra rất xa, nhưng vẫn không chịu nổi lại lùi thêm hai bước, sợ nữ nhân kia phun đồ vật bắn đến trên người mình. Cố Thanh Trúc là người cách gần nhất nhưng vẫn bình tĩnh, không hề lui ra, còn giúp đỡ nữ nhân phía trước, một cái tay kéo cổ nàng, một cái tay khác vỗ vào huyệt vị sau lưng giúp nàng thuận khí, để cho nàng có thể đem tất cả uế vật trong bụng phun xong.
Thời gian Nữ nhân phun ra rất lâu, đến cuối cùng không còn gì có thể phun ra nữa, mới dựa vào cánh tay của Cố Thanh Trúc thở dốc, không còn điên cuồng như lúc trước, thay vào đó là vẻ suy yếu.
Cố Thanh Trúc thấy nữ nhân đã đỡ hơn, mới đem nàng đỡ dậy đưa đến tay nam nhân, nam nhân ngơ ngác nhìn nàng, Cố Thanh Trúc từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, trên cánh tay, vạt áo toàn là bùn đất dơ bẩn cộng với uế vật nữ nhân phun ra, lấy ra khăn tay sạch từ ống tay áo, Cố Thanh Trúc vừa lau chùi vết bẩn trên người, vừa dặn dò nam nhân.
"Bệnh thất tâm phong này, ngươi nhốt nàng, không cho nàng ra khỏi cửa cũng vô dụng. Ngày thường ăn ít vài thứ, kỵ nhất dầu mỡ, đồ sống, nguội. Loại bệnh này, người bệnh cần được chăm sóc, tắm gội sạch sẽ, bằng không bệnh càng ngày càng nghiêm trọng." Lúc trước khi giúp nữ nhân này chữa bệnh, phát hiện cổ tay, cổ chân của nàng đều có dấu vết bị trói bằng dây thừng, trong nhà có người bị bệnh này, vì đề phòng nàng ra cửa đánh người, rất nhiều gia đình đều chọn lựa đem người cột ở trong nhà, không có gì sai, nhưng phương pháp không phù hợp.
Sau khi Cố Thanh Trúc lau sạch vết dơ trên tay, lấy giấy bút ra từ hòm thuốc, chấm mực, viết một phương thuốc, đưa cho nam nhân kia, dặn dó: "Đây là đơn thuốc trị thất tâm phong, Ngưu Hoàng một tiền, Thiên Ma ba tiền, địa long, Toàn Các Bò Cạp năm tiền, lại thêm Cam Thảo, Phục Linh, sáu chén nước sắt còn thành một chén, uống vào buổi trưa mỗi ngày."
Nam nhân ngơ ngác không dám nhận lấy, vẫn là Hồng Cừ cầm lấy đơn thuốc để ở trên người nữ nhân đang dựa trong ngực hắn, nhưng Hồng Cừ chỉ dám với cánh tay để xuống, căn bản không dám tới gần.
Cố Thanh Trúc thu dọn đồ vật, thấy Hồng Cừ sợ dơ, liền tự mình đeo hòm thuốc trên lưng, từ trong đám người đi ra, bản thân nàng cũng cảm giác được, mùi trên người thật sự không dễ ngửi.
Trong đám người, có rất nhiều người khâm phục Cố Thanh Trúc, cảm thấy tiểu đại phu này rất có bản lĩnh, lại có tấm lòng như cha mẹ, rất khó có được, có người còn hỏi thăm xem tiểu đại phu ở đâu.
Cố Thanh Trúc đeo hòm thuốc trên vai đi qua một chiếc xe ngựa, phía sau màn xe lộ ra một gương mặt kinh ngạc, vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Cố Thanh Trúc, cho đến khi nàng đi qua góc đường, Hạ Thiệu Cảnh mới buông màn xe, đối với sự việc vừa nhìn thấy lúc trước, không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.