Thẩm Bác nhìn Cố Tri Viễn với vẻ mặt như gặp phải ma, nghĩ mình nghe lầm. Chuyện lớn như vậy mà Cố Tri Viễn dám gánh thay Tần thị? Ngô ma ma cũng thấy ngạc nhiên, bà trừng to mắt, không bao giờ bà ngờ được Cố Tri Viễn sẽ làm thế. Lão phu nhân lệnh cho bà đi Tây Cầm Viên lục soát thể hiện quyết tâm muốn giúp nhị tiểu thư, bây giờ bá gia lại chủ động gánh trách nhiệm thay thì bà phải làm sao cho phải. "Trước đây ta nói Bá gia ngươi là kẻ bạc tình, không ngờ bây giờ nhiều khi ta phải rút lại quá." Giọng điệu đầy mỉa mai, Cố Tri Viễn cố gắng nhịn, trước hết phải giải quyết cho xong chuyện này đã. "Vì thế, của hồi môn này là do ta lệnh cho nàng lấy, lão Lưu về nhà kho kiểm kê lại, kiểm xong thiếu đủ bao nhiêu không cần chờ tới cuối năm lấy hoa hồng đắp vào mà trực tiếp lấy bạc bên tư khố của ta bổ sung cho đủ." Cố Tri Viễn là một kẻ cố chấp, nếu đã gánh trách nhiệm thay Tần thị thì sẽ làm cho có thành ý để trấn an những người đang giận dữ. Thấy Cố Tri Viễn đã nói vậy, Thẩm Bác cũng không dây dưa nữa, ông nhìn sang Cố Thanh Trúc nói: "Bổ sung vào như vậy là tốt rồi, liền theo ý bá gia đi. Hôm nay ta còn phải nói vài câu cho ra lẽ trước mặt mọi người mới được." Giọng Thẩm Bác vừa to vừa vang, rất có uy, từng câu nói đều có sức nặng. "Mời đại ca nói." Cố Tri Viễn tức quá nên không thèm làm gì nữa. Việc hôm nay khiến ông quá đau đầu, chỉ muốn giải quyết nhanh cho xong để Thẩm Bác về. "Ngươi cũng nói nàng ta là mẹ kế của bọn nó, nếu sau này người mẹ kế kia lại giở trò cũ, hoặc là lấy cái danh mẹ kế để ép buộc hai đứa nhỏ thì ta đây sẽ không khách sáo với nàng đâu. Thẩm gia ta tuy không phải người làm quan, nhưng làm ăn buôn bán nhiều năm, quan hệ chưa chắc đã ít hơn phủ Trung Bình Bá các người, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đòi lại công bằng cho cháu trai, cháu gái của ta. Vì vậy, hôm nay ta muốn Bá gia phải thề sau khi của hồi môn được bổ sung xong, phân cho hai chị em nó, sau này các người không thể lấy lý do gì để bắt bọn nó đưa số tài sản này cho các người." Thẩm Bác chính là muốn Cố Tri Viễn thề trước mặt mọi người. Yêu cầu này cũng không quá đáng, tuy hơi thiếu tình người nhưng cũng hợp tình hợp lý. Cố Tri Viễn nếu đã muốn giúp Tần thị chịu trách nhiệm thì bây giờ bắt hắn thề trước bàn dân thiên hạ, chắc chắn sau này hắn sẽ không dung túng Tần thị đụng tới của hồi môn nữa. "Được, ta có thể thề. Của hồi môn mà Thẩm thị để lại hôm nay ta sẽ phân đều cho hai con, bất kì ai cũng không có quyền lấy bất cứ cái gì. Vậy được chưa?" Cố Tri Viễn dù bất cứ giá nào cũng không thể làm cho sự tình nặng thêm, nên phải làm theo yêu cầu của Thẩm Bác. Thẩm Bác biết bắt Cố Tri Viễn thề đã là quá lắm rồi, nếu lại yêu cầu thêm chắc ông ta cũng không chấp nhận, ngược lại khéo quá hóa vụng, ông dừng lại nhìn về hai chị em Cố Thanh Trúc, hỏi: "Chuyện này kết thúc ở đây, các con cảm thấy sao?" Cố Thanh Học gật đầu liên tục: "Con không có ý kiến." Nói xong, Cố Thanh Học nhìn sang Cố Thanh Trúc theo bản năng, hắn dường như cảm thấy chuyện hôm nay chắc chắn liên quan đến tỷ tỷ, trước đây Cố Thanh Học cảm thấy người chị này hữu dũng vô mưu, làm việc chỉ nhìn lợi trước mắt, sau khi mẫu thân qua đời nàng làm loạn lên trong phủ khiến ai gặp cũng ghét, bản thân lại chẳng có tài cán gì nên Cố Thanh Học không ưa tỷ tỷ mà lại chơi thân với Cố Hành Chi và Cố Ngọc Dao hơn. Cố Thanh Học nghĩ khi mình ở gần họ thì ít nhất cũng học được thêm ít kiến thức. Nhưng hắn không ngờ Cố Ngọc Dao vài hôm trước còn thân thiết, quan tâm hắn như em ruột nhưng sau lưng lại mang ý đồ xấu, lừa mất chìa khóa của hắn đi cho Tần thị làm giả, rồi lặng lẽ trộm của hồi môn của mẫu thân dùng, nếu học được thêm cái kiến thức vô liêm sỉ kia thì Cố Thanh Học thà cả đời này chẳng có chút tiền đồ nào còn hơn. Ngược lại người tỷ tỷ mà hắn luôn ghét bỏ, hôm nay thể hiện ra khiến ai cũng bất ngờ, nàng ngang nhiên đối đầu với phụ thân, không hề sợ hãi, còn hôm nay sao đột nhiên cậu lại đến đây thay bọn họ đòi của hồi môn mà chẳng hề báo trước, đủ thấy được người ở đằng sau sắp xếp hết thảy khéo léo đến cỡ nào. Cố Thanh Học cũng hơi buồn bực, vì sao chuyện lớn như vậy mà tỷ tỷ không nói trước với mình, nếu hắn sớm biết ý đồ của Cố Ngọc Dao và Tân thị thì nhất định sẽ không để yên cho họ ăn trộm của hồi môn. Nhưng Cố Thanh Học cũng dần hiểu ra, đúng rồi, với tính cách của mình nếu tỷ tỷ nói trực tiếp với mình, nếu không có bằng chứng xác thực thì hắn chắc chắn sẽ không tin, nếu vì thế mà để lộ ra dấu vết khiến Tần thị đề phòng trước thì chuyện này không có cách nào giải quyết ổn thỏa nữa. Hắn không hề biết tỷ tỷ là một người nhìn xa trông rộng như vậy. Cố Thanh Trúc không biết bây giờ Cố Thanh Học đang nghĩ gì, bây giờ mọi suy nghĩ của nàng đều là về cuộc nói chuyện giữa Cố Tri Viễn và Thẩm Bác, sau khi Cố Thanh Học nói xong, Thẩm Bác nhìn sang Cố Thanh Trúc, mọi chuyện hôm nay đều là kế hoạch của nó, những người khác có hài lòng không không quan trọng, quan trọng là xem đứa nhỏ này có hài lòng hay không. Trầm ngâm một lát, Cố Thanh Trúc tiến lên, đôi mắt lạnh lùng dường như còn có điều muốn nói, Thẩm Bác giữ nàng lại, nói thầm vào tai: "Một vừa hai phải thôi." Mục đích hôm nay là đòi lại của hồi môn, nếu Cố Tri Viễn đã ói ra vậy thì không cần chuyện bé xé ra to nữa. Giao dịch trên thương trường cũng vậy chỉ cần đạt được mục đích, còn những cái tiểu tiết khác thì từ từ tính. Cố Thanh Trúc lại không hề lay chuyển, kiên định đi tới trước mặt Cố Tri Viễn, Cố Tri Viễn nhìn tới đứa con gái lạnh lùng này thì cảm thấy gương mặt nó quả thật là xa lạ, Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học đều rất đẹp, nhìn rất giống Thẩm thị, nên khi Cố Thanh Trúc lạnh lùng nhìn mình chằm chằm như vậy khiến Cố Tri Viễn vẫn cảm thấy không được thoải mái. Cố Thanh Trúc từ từ nói: "Của hồi môn vốn chính là của ta và học đệ, chắc chắn là phải chia ra rồi, nhưng không chỉ là của hồi môn, theo ta được biết, bây giờ Cố gia sở hữu tám cửa hàng, hai tửu lâu, hai khách điếm, một tiệm nến, một tiệm đèn lồng, một tiệm bán xe ngựa, một cửa hàng tạp hóa, trong đó tiệm đèn lồng, tiệm tạp hóa và tiệm nến vốn là sản nghiệp sẵn có của Cố gia, còn năm cửa hàng kia đều là nương ta dùng tiền hồi môn mở sau khi gả đến phủ Trung Bình Bá, lợi nhuận cửa hàng vẫn luôn nhập vào kho của Cố gia, chỉ cần tra kĩ sổ sách hồi môn là biết ta nói thật hay giả thôi, nên những cửa hàng đó mặc dù không được xem là của hồi môn của bà nhưng cũng phải đưa cho ta và học đệ." Giọng Cố Thanh Trúc rất trong trẻo, giữa đại sảnh vắng lặng như càng có thêm uy lực. Cố Tri Viễn từ lúc nàng bắt đầu nói thì chưa từng giãn ra, tỏ vẻ hoài nghi hiểu biết của nàng đối với tài sản Cố gia, nhìn về phía lão Lưu thì thấy lão cũng khiếp sợ, nhị tiểu thư sao có thể biết rõ như vậy, nhất định là khi phu nhân còn sống đã nói với nàng. Gật đầu: "Tiểu thư nói không sai, Cố gia sản nghiệp vốn chỉ có ba tiệm, một tiệm đèn lồng, một tiệm nến và một tiệm tạp hóa. Năm gian kia đều là khi phu nhân đến mới mở." Được lão Lưu khẳng định, Cố Thanh Trúc còn nói chưa hết. "Nương ta còn hai thôn trang ở ngoại thành, cái đầu tiên chính là nơi ta đã ở trong một năm qua, cái kia tên là" hồ danh sơn "thôn trang cũng nên đưa cho bọn ta. Trong thành còn có một biệt viện hoa đào, nơi đó là năm ta tám tuổi, nương mua một tòa nhà cũ sửa lại làm quà sinh nhật cho ta, ở thành đông và thành nam còn có hai ngôi nhà nhỏ, tuy không lớn nhưng đều là đồ của nương ta, tài sản của Cố gia khi ta xuất giá có thể không lấy bất cứ cái gì nhưng học đệ phải có một phần, sau này cha dù có bất công cũng không thể thiếu được." Cố Thanh Trúc hiểu rõ tài sản của Thẩm thị như lòng bàn tay, có một số thứ lão Lưu còn không biết chắc, sai tất cả quản sự tới kiểm tra đối chiếu thì không sai một ly. Bộ dạng đòi nợ của nhị tiểu thư đối với cha ruột mình người ngoài không biết còn tưởng là đòi nợ kẻ thù. Có thể thấy được là bất chấp mọi giá, lão Lưu và Ngô ma ma nhìn nhau, Ngô ma ma cũng không ngờ Cố Thanh Trúc sẽ quyết liệt như vậy, vốn cho rằng nàng sẽ chừa cho Bá gia chút mặt mũi nhưng bây giờ đừng nói là mặt mũi, nói vạch áo cho người xem lưng cũng không sai. Ngô ma ma không biết có nên tiến lên nhắc nhở nhị tiểu thư một chút không, dù sao cũng là con gái chưa chồng, nếu làm to chuyện thì thanh danh sau này của nàng cũng không tốt, nhà ai tìm con dâu mà không hỏi thăm trước, hỏi rồi mới biết Cố gia nhị tiểu thư là người đanh đá không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha ruột mình mà còn hùng hổ như vậy huống chi là với người ngoài. Ho khan một tiếng, đi tới sau lưng Cố Thanh Trúc, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói thế nào, nhìn sang người cậu bên Thẩm gia, thấy cậu Thẩm gia cũng bị cháu gái dọa sợ, chớp mắt mấy lần, cháu gái hắn cũng thật không đơn giản à nha. Mà bên kia, mặt Cố Tri Viễn có thể dùng từ xanh lét để miêu tả, quả nhiên là con gái do Thẩm thị dạy, ngay cả vẻ đòi nợ cũng giống y đúc Thẩm thị! Đều quá quắt, ngu ngốc như vậy! Không ngại tàn nhẫn nói với Cố Thanh Trúc: "Vẻ mặt đòi tiền của ngươi nhìn gớm thật." Cố Thanh Học đứng bên cạnh chỉ biết lo lắng, không biết tỷ tỷ muốn làm gì, đi qua bên cạnh kéo ống tay áo Cố Thanh Trúc, muốn làm cho nàng bình tĩnh hơn, nàng làm thế không có lợi cho tương lai. Hắn là đàn ông lấy vợ cũng không sao, nhưng nàng là con gái, vênh váo hung hăng như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Nhưng Cố Thanh Trúc dường như không cảm giác được sự lo lắng của mọi người xung quanh, nàng thấy Cố Tri Viễn còn dám thay Tần thị gánh cái họa này thì tương lai dù thế nào hắn cũng sẽ theo phe Tần thị, nếu đúng như vậy, sao nàng phải để lại tài sản của nương để bọn họ được hời chứ? Cho dù một sợi tơ, một cục gạch, Cố Thanh Trúc cũng sẽ không chừa cho họ. Nhưng nàng làm cạn tàu ráo máng như vậy có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng không.. Ha, thanh danh là cái gì, kiếp trước nàng đã chẳng quan tâm, huống hồ gì kiếp này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]