Nhàn phi càng nghĩ càng khẳng định, hôm nay Thục phi tới Trường Nhạc Cung chắc chắn không có ý tốt, nhưng...
Bà đảo mắt nhìn An Cửu: "Thật sự là Thục phi?"
Ánh mắt An Cửu trở nên khác thường, nếu không phải niệm tình ngày xưa, giờ phút này, nàng sớm đã phất tay áo bỏ đi: "Nhàn phi nương nương cảm thấy so với Thục phi kia An Cửu là người không chứa chấp được tiểu hoàng tử của người hơn sao?"
Nhàn phi giật mình, biết bản thân vừa kích động vu oan An Cửu, không khỏi áy náy: "An Cửu..."
"Thôi đi!" An Cửu lạnh lùng ngắt lời, "Chắc nương nương cũng nhớ khi nãy trường mệnh tỏa bị Thục phi cầm một lát, khoảng thời gian đó đủ để bà ta động tay chân rồi."
Có điều động tay chân trước mặt nhiều người như vậy, Thục phi đúng là lợi hại!
Bà ta bôi độc lên khăn thêu của mình, sâu đó thông qua khăn thêu bôi lên trường mệnh tỏa sao?
Nghĩ đến đây, An Cửu dần ngộ ra hành động của Thục phi khi nãy.
"Đáng giận, hôm nay là ngày đầy tháng của hoàng nhi, Thục phi kia còn muốn mượn tay con hại nó..." Nhàn phi nghiến răng, ánh mắt đảo qua nhìn tiểu hoàng tử nằm trên giường, ngay sau đó là thi thể Mộc Đào dưới đất, tay nắm chặt khăn thêu.
Thiếu chút nhi tử của bà đã không còn, nhưng Mộc Đào...
"Đúng vậy, bà ta còn muốn mượn tay ta... Để hại tiểu hoàng tử. Ha ha, nếu vụ án này rơi xuống đầu ta, nương nương chắc chắn sẽ hận ta thấu xương. Thục phi muốn Bắc vương phủ chúng ta lục đục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400840/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.