Nếu Tiêu thái tử phi muốn gây bất lợi cho Nhàn phi và hài tử trong bụng thì bà ta đã có rất nhiều cơ hội, hà tất chờ tới bây giờ?
Ý cười trong mắt Tiêu Văn Tuệ càng đậm, đặc biệt là trong đôi mắt ấy còn có sự tán thưởng dành cho An Cửu.
Bắc Tự Nhàn trầm mặc một hồi, lúc này mới buông bỏ phòng bị trên người: "Tiêu thái tử phi chớ trách tội, hài tử này... Còn quan trọng hơn mạng của ta, ta ở Lăng Tiêu Cung bảo vệ nó lâu như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc."
Tiêu Văn Tuệ nhíu mày: "Lăng Tiêu Cung này trước giờ không có ai tới hỏi thăm, trong hai mươi mấy năm qua, dù gì ta cũng có chút đau bệnh, đừng nói là xin dược liệu từ bên ngoài, ngay cả đồ ăn ngon cũng không có. May mà chủ tử trước của Lăng Tiêu Cung là người thích trồng hoa cỏ, ở đây không thiếu dược thảo cơ bản, cho nên ta đã thu gom lại, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Đây là dược liệu trị phong hàn, Mộc Đào, ngươi đem đi nấu đi, không thể để bệnh tình của nương nương nhà ngươi kéo dài lâu."
Mộc Đào nhìn Nhàn phi, lại nhìn An Cửu, thấy hai người không có ý kiến gì, lập tức cầm dược liệu ra ngoài.
Trong phòng rơi vào yên lặng, Nhàn phi nghi hoặc nhìn Tiêu Văn Tuệ, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao thái tử phi lại giúp ta?
Trong cung, ngay cả một tiểu cung nữ khi làm việc cũng có nguyên nhân của nàng ấy, Tiêu thái tử phi này sao lại vô duyên vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400809/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.