Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Ám sát trẫm vốn là tội chết, cho dù lấy công chuộc tội, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." 
"Hoàng Thượng, thần phụ... Thần phụ khẩn cầu được chết, cầu xin Hoàng Thượng tha cho Bắc Mục!" 
Mục Nhi dù thế nào cũng không thể gánh vác tội này, vừa rồi Nhu Nhi đã... Nghĩ tới lời An Cửu nói, Đỗ Nhược Khanh hận đến cực điểm, bà ta đã không còn Nhu Nhi, tuyệt đối không thể để mất thêm Mục Nhi nữa! 
Cho dù đánh đổi cả tính mạng, bà ta cũng phải bảo vệ Bắc Mục. 
"Khanh vương phi đúng là biết tính kế, Bắc Mục là kẻ chủ mưu, sao có thể tha thứ được?" An Cửu lạnh giọng. 
"An Cửu, ngươi..." 
"Ta làm sao? Thay vì Khanh vương phi bừng bừng khí thế với ta như vậy, chi bằng ngẫm lại tình cảnh của mình đi!" An Cửu đáp trả. 
Đỗ Nhược Khanh hít sâu một hơi, lần nữa xin tha với Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng khai ân, cho dù thần phụ có chết ngay tại đây..." 
"Mẫu phi, việc này nhi tử không cần người gánh vác, cho dù gánh tội thay thì có thế nào?" Bắc Mục đột nhiên lên tiếng ngắt lời Đỗ Nhược Khanh. Bọn họ ám sát hoàng đế, hành thích vua soán vị vốn là một vụ cá cược, nếu cược thắng, bọn họ sẽ khống chế tất cả, nhưng nếu thua, bọn họ nên gánh vác mọi thứ. 
Đỗ Nhược Khanh sửng sốt: "Không, Mục Nhi, con có biết mình đang nói gì không?" 
Bà ta chỉ có một nhi tử này, nếu chịu tội, mọi thứ của gã đều sẽ bị hủy hoại, nhưng nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400803/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.