Hạ Hầu Âm nhìn Bắc Sách, ánh mắt hơi thay đổi, khẽ cười: "Thật sự hâm mộ An Cửu quận chúa. Thôi, ta biết năng lực của mình, ta không đánh lại Bắc Vương phủ của ngài, cho dù có thể ở bên tai thổi gió với Hoàng Thượng, nhưng ta cũng phải cố kỵ tình nghĩa giữa chúng ta đúng không? Bắc Sách ngài, chung quy vẫn là người trong lòng Hạ Hầu Âm ta!"
"Ta lặp lại lần nữa, ngươi và ta xưa nay chưa từng có bất cứ quan hệ gì!"
"Thì sao hả?" Hạ Hầu Âm ưu nhã xoay người, ý cười càng tà mị, lần nữa ngồi xuống trước cửa sau, tay đặt lên đàn, khảy huyền cầm, tiếng đàn du dương lần nữa tràn ngập đại điện, "Lời thế tử nói hôm nay, Hạ Hầu Âm đã nhớ. Thế tử đi thong thả, không tiễn!"
Bắc Sách nhìn tấm lưng kia, trong lòng cũng phiền chán, vốn cũng không định tiếp tục ở đây. Y vung ống tay áo, nhanh chóng rời khỏi.
Để lại một mình Hạ Hầu Âm cùng tiếng đàn. Đại điện lần nữa trở nên an tĩnh, không biết qua bao lâu, Hạ Hầu Âm lại lên tiếng: "Nếu đã sớm tới, hà tất không xuất hiện?"
Dứt lời, nửa ngày sau, sau tấm màn mới có một người bước ra.
Hạ Hầu Âm liếc nhìn nam nhân kia, ánh mắt lạnh như băng: "Bắc vương gia, Hoàng Thượng hạ lệnh không cho phép ngài bước vào Liễu Oanh Điện, ngài sao phải làm như vậy? Nếu để Hoàng Thượng biết, e rằng Bắc Vương phủ cũng không bảo vệ nỗi ngài."
Không sai, người nọ chính là Bắc vương gia!
"Ta... Đã hứa với nàng, sinh thần mỗi năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400776/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.