Rõ ràng là y tránh không gặp mặt trước, chẳng lẽ nàng không được động não, nghĩ cách giải quyết ư?
Bắc Sách giật mình, lời trách cứ đang muốn nói ra ngay lập tức biến mất, ánh mắt nhìn An Cửu, trong sủng nịnh có thêm vài phần bất lực: "Trong hoàng cung này, bất cứ lúc nào cũng là bẫy rập vực sâu, vừa rồi nếu ta không tới, thật sự như ý của Hạ Hầu Âm thì làm sao đây?"
An Cửu cười ha ha: "Trong lòng thế tử rõ ràng có ta, sao lại không tới? Hơn nữa, Hạ Hầu Âm kia... Ta cảm thấy việc hôm nay Hạ Hầu Âm làm không nhất thiết là vì ta!"
Khôn khéo như Bắc Sách, ngay lập tức hiểu nàng muốn nói gì: "Tóm lại, sau này nếu không cần thiết, đừng tiến cung."
"Thế thì không chắc, nếu thế tử thỉnh thoảng bỏ mặc ta, lỡ như ta bỗng có hứng thú, tiến cung thăm Nhàn Phi nương nương, tiếng đàn của Dung Phi nương nương kia thật sự êm tai, lâu lâu vào cung nghe một chút cũng không tồi, không phải sao?" An Cửu như không cười, ánh mắt không hề che giấu tâm tư của mình.
Bắc Sách cười khổ, nàng là đang uy hiếp y sao?
Không lẽ muốn y lúc nào cũng phải trông chừng nàng? Nghĩ tới những gì mình nói với An Cửu trên đại điện, trong đôi mắt ôn hòa bình tĩnh của Bắc Sách có thêm ý cười: "Sau này phải trông chừng nàng mới có thể khiến con mèo hoang này an phận một chút."
"Vừa rồi việc thành thân..."
"Ta lập tức sai người chọn ngày lành."
An Cửu còn chưa nói xong, Bắc Sách đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400774/chuong-95-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.