Liên tiếp nhiều ngày, An Cửu ở trong phủ xử lý mọi chuyện nhưng ràng buộc trong lòng lại ngày càng lớn. Hôm nay, An Cửu được nhàn hạ, ở trong phòng ấm áp, nàng bảo Hồng Linh thêm chút hương, mùi hương u lan nhàn nhạt kia lan tỏa khắp phòng. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã có chút mê luyến mùi hương này. "Tiểu thư, nô tỳ có một nghi vấn không biết có nên hỏi hay không?" Hồng Linh ở trong phòng hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi. "Cái miệng nhỏ này của ngươi từ khi nào biết cố kỵ như vậy?" Hồng Linh được chấp thuận, mỉm cười, nhưng nhìn ánh mắt của An Cửu, nàng vẫn cẩn thận: "Khoảng thời gia này sao không thấy tiểu thư tới Bắc Vương phủ?" Nói tới đây, bàn tay vốn đang cầm ly trà hơi run lên, Hồng Linh nhìn thấy, nhẹ giọng tiếp tục, "Từ sau lần đó tiểu thư tới Bắc Vương phủ đến nay đã hơn một tháng rồi, nô tỳ biết gần đây tiểu thư bận rộn, nhưng hai ngày nay rõ ràng khá nhàn hạ..." Không thấy An Cửu nói câu nào, Hồng Linh hơi luống cuống, giống như nhớ lại điều gì, vội nói: "Lần trước nô tỳ ở bên ngoài Lưu Li Hiên đợi một đêm, hôm sau lại nhìn thấy Bắc thế tử hoảng sợ rời đi, đêm đó... Đã xảy ra chuyện gì?" Đêm đó, nàng cứ tưởng Bắc thế tử không ở Lưu Li Hiên, nhưng không ngờ, ngài ấy lại ở đấy! Khoảng thời gian này, hình ảnh Bắc thế tử hoảng loạn luôn ở trong đầu nàng không vứt đi được, thế tử ngày thường luôn ưu nhã thong dong, gặp chuyện không kinh hãi, nhưng dáng vẻ ngày đó rõ ràng giống như đã làm chuyện gì không nên làm, vì thế mà sầu não! Hồng Linh nhìn An Cửu, thấy An Cửu hơi nhíu mày, liền nói: "Tiểu thư, đều tại nô tỳ lắm miệng, nô tỳ không nên hỏi, nhưng nô tỳ... Nô tỳ cũng vì lo cho tiểu thư và thế tử..." Hai người này đã lâu không gặp nhau như vậy, có phải đã cãi nhau rồi không? Nghĩ thế, Hồng Linh càng gấp gáp. An Cửu nhìn Hồng Linh, khẽ cười: "Thế tử này... Chàng đang trốn ta, cho dù ta tới Bắc Vương phủ cũng không gặp được!" Lần trước y trốn ở trong viện bí ẩn phía sau Lưu Li Hiên kia, lần này, nơi đó đã bị nàng tìm được, y đương nhiên sẽ không tiếp tục ở đó. Khoảng thời gian này tuy rằng nàng bận rộn chuyện của An Dương Vương phủ, nhưng Bắc Sách bên kia, nàng cũng phái người đi tìm, nhưng một chút vẫn không có tin tức. A, nam nhân này đúng là biết cách trốn! "Gì cơ? Thế tử trốn tiểu thư... Vậy, vậy phải làm sao đây? Hôn sự của thế tử và tiểu thư..." Hồng Linh càng nóng nảy, thật sự là cãi nhau sao? An Cửu nhíu mày, liếc xéo Hồng Linh: "Nha đầu này, biết suy nghĩ rồi sao? Cãi nhau? Cũng không phải cãi nhau gì, còn về hôn sự giữa ta và chàng..." Nói tới đây, trong đầu hiện ra cảnh xảy ra ngày đó, ánh mắt An Cửu trở nên âm trầm, đặt ly trà xuống bàn, cười như không cười, "Chàng trốn cũng lâu rồi, cho dù muốn chấp nhận sự thật đó, thời gian nên đủ rồi!" Đã là trượng phu của nàng, y tưởng mình còn thoát được sao? Cho dù đào ba thước tấc, nàng cũng phải tìm ra y. An Cửu nhíu mày, trầm ngâm một lúc, giọng nói trong treo vang lên. "Nam Minh!" . Chương mới nhất tại ~ T RUМtrцyen. m e ~ Ngay lập tức, một thân ảnh xuất hiện, chắp tay chờ lệnh: "Chủ tử có gì phân phó?" "Ngươi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta tiến cung. Khoảng thời gian trước ta làm công chúa Tây Lương bị thương, lâu như vậy, ta còn chưa đi thỉnh tội với Hoàng Thượng!" An Cửu bình tĩnh nói, lời nói ra khiến Nam Minh và Hồng Linh đều không nhịn được mà kinh ngạc. "Tiểu thư, sao người..." Hồng Linh là người đầu tiên có phản ứng. Thỉnh tội? Đó là công chúa Tây Lương, nếu việc này để Hoàng Thượng biết, chỉ sợ sẽ bị xử phạt không nhẹ! Nam Minh nhìn An Cửu, dường như muốn tìm kiếm tâm tư của nàng, một lát, hắn khẽ cười, hai mắt cũng sáng lên, trầm giọng: "Vâng, tiểu thư! Thuộc hạ biết nên làm thế nào, thuộc hạ nhất định sẽ khiến toàn bộ kinh thành đều biết chuyện tiểu thư vào cung thỉnh tội!" An Cửu vừa lòng gật đầu: "Đi đi." Để cả kinh thành đều biết sao? Vậy y cũng nên biết đến! Quả nhiên, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, An Cửu quận chúa tiến cung thỉnh tội, lý do là vì làm công chúa Tây Lương bị thương. Giờ phút này, trong một căn nhà, tay nam tử bạch y run lên, nước trà trong ly vương ra ngoài một ít. Chu Cẩm nhìn nam nhân trước mặt, cung mày kia khóa chặt, ẩn ẩn có dấu vết giãy giụa, đây là cảm xúc nam nhân này chưa bao giờ có! Giãy giụa? Nghĩ tới khoảng thời gian này, hắn nhìn thấy y để lộ dáng vẻ hoảng loạn ra ngoài, thậm chí là sợ hãi, ảo não, thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt. Mà hắn cảm thấy ngọn nguồn tất cả cảm xúc này... Chu Cẩm không ngốc, mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy đoán, dù sao cũng đường đường là Bắc thế tử, lại giống một phàm nhân như vậy, hiện tại trong lòng hắn đã có đáp án, lại càng khẳng định. An Cửu sao? Nghĩ tới An Cửu, ý cười trên khóe miệng Chu Cẩm càng sâu: "Ha ha, An Cửu quận chúa này đúng là không sợ trời không sợ đất, nàng làm công chúa Tây Lương bị thương, công chúa Tây Lương không hề lên tiếng truy cứu, nàng đã chủ động thỉnh tội, ngài nói xem, nàng có phải chán sống rồi hay không?" Nhớ tới bộ dáng khôn khéo của An Cửu, nữ nhân kia sao có thể chán sống? Nếu không phải chán sống, vậy hành động này của nàng chắc chắn có mục đích khác! Mà mục đích đó là gì? Chu Cẩm híp mắt, cẩn thận đánh giá khoảng thời gian gần đây, thế tử ở lại biệt viện này, không ra khỏi cửa, tuy lúc nào cũng bảo Xích Phong bẩm báo hướng đi của An Cửu, nhưng... Một lần cũng không đi gặp An Cửu quận chúa! Bộ dáng này, thế tử đang trốn An Cửu quận chúa sao? Tại sao chứ? Chu Cẩm lập tức cảm thấy hứng thú, xem ra giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện! A, thú vị, An Cửu quận chúa quả nhiên không giống người thường, có thể khiến thế tử trông giống phàm nhân như vậy. Chu Cẩm nhìn Bắc Sách, nhíu mày: "Đáng tiếc, An Cửu quận chúa cùng thế tử ngài có hôn ước, tương đương với nửa người của Bắc Vương phủ. Không lâu trước đây, Hoàng Thượng chiếm đoạt trắc phi của Bắc vương gia, từ sau khi Bắc vương gia ốm đau, khắp nơi đều mắng Hoàng Thượng không đúng, ha ha, trên đời này, sợ rằng chỉ có Bắc Vương phủ mới có thể nói đế vương như thế, nhưng đế vương kia chắc chắn rất tức giận." Nói tới đây, Chu Cẩm dừng một chút, thấy Bắc Sách nhíu mày càng chặt, trong lòng càng hưng phấn, tiếp tục, "Ai mà nói chuẩn được chứ? Đế vương dù sao vẫn là đế vương, cơn giận của đế vương, máu chảy thành sông, tuy rằng hoàng đế của chúng ta trước sau kiêng kị Bắc Vương phủ, sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ, nhưng... Lấy một người của Bắc Vương phủ ra hả giận cũng không đáng là gì, ai da, An Cửu quận chúa kia... Không phải đụng vào họng súng rồi chứ? Đúng là không xong rồi, đáng tiếc..." Chu Cẩm diễn xướng xuất sắc, vừa nói xong, thân ảnh màu trắng kia chợt lóe, ngay cả Chu Cẩm cũng không kịp phản ứng, y đã biến mất. Chu Cẩm nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình mình, nụ cười trên mặt hoàn toàn nở rộ. "Quả nhiên là toàn bộ tâm trí đều ở trên người An Cửu quận chúa." Chu Cẩm đi theo ra ngoài. Trực giác nói hắn biết, giữa hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện, bằng không, thế tử sao có thể khác thường như vậy? Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Bắc Sách, ánh mắt Chu Cẩm lập lòe, An Cửu quận chúa rõ ràng cố ý ép thế tử lộ diện! Đột nhiên, hắn giống như nghĩ tới cái gì đó, ngẩn ra, không nhịn được mà hưng phấn đến huýt sáo, ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra dụng ý của An Cửu quận chúa, với sự cơ trí khôn khéo của Bắc thế tử, sao có thể không nhìn ra? Chỉ sợ, thời điểm vừa nghe được tin tức, y đã sáng tỏ tâm tư của nàng! Nhưng cho dù biết, lần này nàng cố tình làm chuyện mạo hiểm, ép y lộ diện, y cũng không thể không trúng kế! "Hoàng cung sao? Có náo nhiệt, sao có thể thiếu bổn công tử! An Cửu này đúng là khó lường!" Chu Cẩm cười ha ha, đường đường là Bắc thế tử, đến cuối cùng vẫn thua trong tay một nữ tử sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]