"Ngươi muốn làm gì?" Thấy hắc y nhân đến gần, Ngọc Vô Song theo bản năng nuốt nước bọt, đợi đến lúc ý thức được nguy hiểm, vội muốn hét to, "Người..."
Nhưng một chữ còn chưa kịp hét lên, hắc y nhân đã bịt miệng ả, có lẽ vì sát khí trên người hắc y nhân mạnh đến mức khiến ánh nến trong phòng cũng tắt, trước mặt Ngọc Vô Song một mảng tối đen, sợ hãi trong lòng ngày càng lớn.
Hắn là ai? Hắn muốn làm gì? Đây là phủ Thái Tử, ai dám tự tiện xông vào?
Hắc y nhân kia chính là Nam Minh, vừa rồi theo phân phó của chủ tử, hắn bẩm báo tất cả những gì xảy ra cho Lẫm thiếu chủ, đúng lúc Lẫm thiếu chủ đang thương nghị với vài vị lão tông chủ, nghe hắn bẩm báo, mấy lão tông chủ kia nổi giận đùng đùng, đều nói không thể bỏ qua cho kẻ dám mưu hại tính kế An Cửu.
Thời điểm hắn giao bình sứ kia, Lẫm thiếu chủ chỉ nói một câu.
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, ngữ điệu không khác chủ tử.
Giờ phút này, hắn phụng mệnh tới đây, cảm nhận được sự sợ hãi của Ngọc Vô Song trước mặt, ánh mắt càng tà ác: "Ta là ai sao? Ta là sứ giả tới tặng một phần đại lễ cho Vô Song tiểu thư."
Tặng đại lễ? Có đại lễ gì vô lễ như vậy không?
Còn nữa, người này không chỉ có ánh mắt khiến người ta sợ hãi, ngay cả giọng nói nói chuyện cũng âm trầm, hắn muốn làm gì?
"Ưm..." Ngọc Vô Song giãy giụa, cảm nhận được hắc y nhân kia cầm thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400728/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.