"Đại tiểu thư muốn bắt kẻ hạ độc kia sao?" Lam Nguyệt nhìn An Cửu, tuy không còn hoảng loạn và vội vàng như trước nhưng khuôn mặt trầm tĩnh càng tái nhợt.
"Không, ta không chỉ muốn bắt kẻ hạ độc!" An Cửu nhíu mày, nàng sẽ không trúng độc vô ích, nếu độc này không hại chết nàng, vậy đừng trách nàng ra tay phản kích.
"Đại tiểu thư cần Lam Nguyệt hỗ trợ, Lam Nguyệt đương nhiên sẽ hết sức, ta ở trong phủ cũng chỉ có thể làm những chuyện nhỏ bé không đáng kể này để cảm tạ Quốc Công phủ thu nhận." Lam Nguyệt ôn nhu nói.
An Cửu không khỏi lần nữa đánh giá vị biểu tiểu thư này, mi thanh mục tú, tố nhã yên lặng, ánh mắt u sầu, xem ra nàng ở Quốc Công phủ ăn nhờ ở đậu cũng không thoải mái, chỉ sợ tình cảnh của biểu tiểu thư này không khác An Cửu trước kia là bao.
Nếu nói Bắc Nhu dịu dàng như nước, vậy nét dịu dàng của Lam Nguyệt lại tự như cành liễu, vô cùng mảnh mai.
Lam Nguyệt không ở Thanh Ninh Tiểu Trúc lâu, Lam Nguyệt vừa rồi đi, An Cửu liền dẫn Hồng Linh theo kế hoạch trước đó ra ngoài.
Từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu tiên An Cửu cẩn thận nhìn ngắm phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, nhìn cửa hàng san sát hai bên đường, bên tai có tiếng rao hàng, An Cửu cảm thấy rất tự do tự tại.
Hồng Linh cũng đã dẹp chuyện chén băng hoa phù dung quan yến có độc kia sang một bên, đi cạnh An Cửu đảo mắt nhìn bốn phía, lúc trước nàng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/400707/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.