Tiếng cười trầm thấp của Bắc Sách quanh quẩn bên tai An Cửu: "Có thể khiến nàng trở thành thiên hạ để nhất đố phụ, Bắc Sách ta đúng là đã tích đức mấy đời, chúng ta đã nói chỉ thuộc về lẫn nhau rồi, đời này sẽ không cho nàng đổi ý!"
"Tuân lệnh, vương gia!" An Cửu trêu đùa.
Phu thê hai người ôm lau, lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên lặng này, qua nửa ngày, hình như nghĩ tới việc gì đó, Bắc Sách lần nữa lên tiếng: "A Cửu, hôm nay nàng đến Cẩm Mặc Đường, sức khỏe gia gia sao rồi?"
An Cửu hơi nhíu mày: "Gia gia nhiễm phong hàn, thiếp đã gọi đại phu."
"Ta cũng đã lâu không gặp gia gia rồi." Bắc Sách thở dài. Mấy lần y đến Cẩm Mặc Đường đều bị gia gia lấy cớ mệt không gặp, ngay cả y cũng hết cách.
"Tâm nguyện lớn nhất của gia gia là bảo vệ Bắc vương phủ chu toàn, chàng đã làm được." An Cửu ngước mắt nhìn Bắc Sách, càng thấy đau lòng cho nam nhân này. Nếu biết thân thế của mình, biết gia gia sớm đã biết thân thế của y, y sẽ thế nào đây?
An Cửu vùi vào cái ôm của nam nhân, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Hôm sau, khi An Cửu tỉnh giấc Bắc Sách đã rời khỏi Lưu Li Hiên, An Cửu vừa rời giường, Hồng Linh ở ngoài nghe thấy động tĩnh lập tức vào trong, bẩm báo: "Tiểu thư, người tỉnh rồi, mới sáng sớm trong cung đã phái người tới, nói là do Tiêu hoàng hậu ở Tê Phượng Cung phái tới đón tiểu thư tiến cung."
Đón nàng tiến cung?
Đãi ngộ bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-phi-sach/1825636/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.