Vừa nhấc chân muốn bước đến chỗ phát ra tiếng khóc, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại, biểu cảm khác thường trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, giống như vô hình.
“Chúng ta trở về đi!” Tư Nam Tuyệt nghiêng đầu nhìn Vân Tuyết Phi một cái, giả bộ không chút để ý, duỗi tay muốn nắm tay Vân Tuyết Phi trở về.
Nhưng đúng lúc hai bàn tay sắp chạm nhau, ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt lóe, thân thể nhẹ nhàng nghiêng về một bên, né tránh bàn tay của hắn.
“Không đi nhìn nàng sao?” Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng ngẩng đầu cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, âm thanh vừa rồi nàng chỉ nghe duy nhất một lần nhưng lại gieo trong lòng nàng một cây gai.
“Ngươi muốn ta đi?” Tư Nam Tuyệt chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhìn Vân Tuyết Phi, cảm giác trống rỗng trong tay làm hắn nhíu mày không vui: “Ta nhớ rõ nàng rất để ý chuyện ta đi gặp nàng ta!” Chuyện đi huyện An Dương lần này, nàng còn chưa tha thứ cho hắn. Sao hắn có thể cố ý làm chuyện khiến nàng không vui?
Khóe miệng Vân Tuyết Phi lộ ra thần sắc trào phúng, thấy giọng nói hắn bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng một chút mất tự nhiên lướt qua đáy mắt hắn vừa rồi nàng cũng nhìn rất rõ.
“Ngươi muốn đi gặp nàng thì cứ đi đi, ta không phải người không hiểu lí lẽ!” Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt một cái thật sâu, rũ mi mắt xuống, giọng nói lạnh lùng: “Huống hồ chuyện tới An Dương ngươi cũng có thể thoải mái làm, bây giờ cần gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467365/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.