Thiên Tầm ngơ ngác nhìn Vân Tuyết Phi hồi lâu, thấy nàng vẫn không thèm nói lời nào, tiếp tục lật một trang sách, thần sắc thản nhiên, không nhìn ra một chút vui mừng nào.
Nàng ta có chút kinh ngạc, do dự một lát, lại nhẹ giọng dò hỏi: “Hiện tại Vương Gia đang ở Ngự Hoa Viên nói chuyện với Thuần Vương Gia, người có muốn qua đó nhìn xem không?”
Ngón tay đang lật sách của nàng hơi dừng lại, ánh mắt lóe lên, lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Nếu bọn họ đang nói chuyện, chúng ta không cần đi quấy rầy!”
Trong căn phòng lớn, ánh đèn lập lòe, trên bàn để lò huân hương, bốn phía tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở và âm thanh lật sách nhẹ nhàng.
“Nếu Vương Gia thấy Vương Phi đến tìm, ngài ấy nhất định sẽ rất vui vẻ!” Thiên Tầm cúi đầu nghĩ ngợi, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: “Xa nhau một thời gian dài như vậy, Vương Gia nhất định rất nhớ Vương Phi, muốn mau chóng được nhìn thấy người!”
Vân Tuyết Phi trầm mặc một lát, ngẩng đầu, nhìn Thiên Tầm: “Hắn rất muốn nhìn thấy ta?”
Thiên Tầm sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu: “Vương gia rất nhớ chủ tử, tuy rằng mấy ngày nay ngài ấy không thể ở bên cạnh người nhưng lúc nào cũng thông qua Bạch Phong hỏi han tình huống của người!”
“Là thế sao?” Vân Tuyết Phi lẩm bẩm một mình, lông mi thật dài hơi rủ xuống, che đi ánh sáng nơi đáy mắt.
Thiên Tầm có chậm hiểu đến mấy cũng phát hiện ra lúc này chủ tử không thích hợp. Nàng ta tỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467361/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.