“Trắng và đen đều do bà ta cải trang, trước hỏi tội sau khai ân, ban bố ân huệ, càng thêm có thể khiến cho lòng người quy phục!” Khóe môi Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, hơi thâm ý nói.
Thiên Tầm mở to hai mắt, bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là như vậy!” Nàng bước nhanh đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi, hai mắt tỏa sáng, sùng bái thở dài nói: “Chủ tử, người thật lợi hại!”
“Tiêu Nhụy Vũ sử dụng chiêu này rất hay, chẳng qua ta có một chút khó hiểu, tại sao bà ta muốn làm như vậy?” Ánh mắt Vân Tuyết Phi sâu thẩm, nhìn ngọc bích nơi xa như được tẩy rửa trên bầu trời, giọng nói nhẹ như khói.
“Có gì đâu mà khó hiểu ạ?” Thiên Tầm chớp mắt mở miệng nói: “Không phải bà ta muốn làm cho Hữu Tướng càng thêm thần phục, ủng hộ bà ta sao? Đây chính là mục đích của bà ta!”
Vân Tuyết Phi vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn hoàng cung vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trong lòng nàng phức tạp, cứ cảm giác có cái gì đó đã bị nàng bỏ qua, rất quan trọng!
Chợt tinh quang chớp lóe trong đầu, nàng tạm ngừng bước, bỗng dưng hiểu được, khóe miệng kéo ra một đường cong nhàn nhạt, bừng tỉnh nói: “Lần này nhị hoàng tử ra sân, cũng cho Hữu Tướng ấn tượng không giống như trước kia. Chắc hẳn từ đây về sau, vị trí nhị hoàng tử ở trong lòng ông sẽ có ý nghĩa khác!”
Nhưng tại sao Tiêu Nhụy Vũ muốn làm như vậy? Hạ Hầu Huyền cũng là con trai ruột của bà ta, bỏ qua vết nhơ Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467346/chuong-122-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.