Hơi thở quen thuộc làm cho người ta lưu luyến xông vào mũi, Vân Tuyết Phi chua xót, mở to mắt nói: "Chỉ là chợt nhớ tới chưa có làm!"
"Ta còn tưởng rằng bởi vì sáng nay cơ thể nàng bị ta trông thấy hết, cho nên xấu hổ không dám gặp ta!" Tư Nam Tuyệt cúi đầu cảm thán nói, nhìn chăm chú vào mặt Vân Tuyết Phi, mắt không nháy dù chỉ một cái.
Đột nhiên đề cập tới chuyện buổi sáng, Vân Tuyết Phi nhớ lại khi đó toàn thân nàng trần truồng, trong lòng thì vừa khẩn trương vừa bất lực, lặp tức cảm thấy cực kì xấu hổ, nàng hung ác trợn mắt nhìn nam nhân không biết thẹn này, hét to: "Đồ lưu manh!" diễn,đànlee^quý.đôn
Lọn tóc quấn quanh ngón tay bất chợt tăng thêm lực đạo, kéo hai lần, khiến Vân Tuyết Phi đau đớn hít hà một hơi, chảy nước mắt, nàng đưa tay đoạt lại tóc mình từ trong tay Tư Nam Tuyệt. Sau đó còn chưa hết giận, dựt mạnh sợi tóc đen nhánh như mực của Tư Nam Tuyệt hai lần, chứng kiến Tư Nam Tuyệt nhíu mày một cái, nàng mới thả xuống.
"Bụng dạ hẹp hòi!" Tư Nam Tuyệt lại gần bên tai Vân Tuyết Phi, nhỏ giọng nói.
Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, một hơi giấu ở ngực, buồn bực phun ra một câu: "Đồ lưu manh!"
Tư Nam Tuyệt thật sâu nhìn Vân Tuyết Phi, một đôi mắt phượng híp lại: "Nàng lặp lại lần nữa!" diễn*đàn%lê#quý@đôn
Dưới tầm mắt khiếp người của hắn, Vân Tuyết Phi quay đầu, tuy rằng không đủ mạnh, nhưng là ai sợ ai, nàng tiếp tục nói: "Đồ lưu manh!"
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467282/chuong-82-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.