Ăn xong điểm tâm, Vân Tuyết Phi dặn Ngũ Trà cho đổi toàn bộ chăn và ga trải giường, còn mình thì đi đến đình bác giác nghĩ ngơi.
Gió xuân phe phẩy, trăm hoa đua nhau khoe sắc tỏa ra hương thơm ngào ngạt,cách đó không xa, có một hồ nước được làm bằng đá hình tròn gọi là hồMinh Thúy, dưới ánh mặt trời chiếu rọi những cơn sóng gợn lăn tăn nốitiếp nhau, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nó.
Vân Tuyết Phi cầmmột quyển sách, tinh tế thưởng thức, chốc lát lại ngắm nhìn xung quanh,không phiền não, không thù hận, trừ mấy vị thiếp thỉnh thoảng tìm đếnnịnh nọt, cuộc sống chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, nếu cứ tiếptục như thế cũng không tồi.
"Vương phi tẩu tẩu, thật biết hưởng thụ ~" Một tiếng cười khẽ từ nơi không xa truyền đến.
Vân Tuyết Phi nghe giọng nói quen thuộc này tự nhiên biết người tới là ai,nàng quay đầu về phía âm thanh phát ra. Quần dài đỏ rực, áo khoác màutrắng, tóc đen búi cao, ở giữa cắm một cây trâm chân châu hơi nghiêng,mặt đánh phấn nhẹ, càng nhìn càng yêu, đón lấy ánh mặt trời khoan thaiđi tới bên này. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy dung mạo hôm nay của nàng taquyến rũ hơn lúc bình thường một chút.
Xem ra đã mất một ngày yên tĩnh rồi, Vân Tuyết Phi tiếc hận trong lòng, trên mặt cười nhẹ: "Muộimuội, có muốn đến đây ngồi chung không?"
Tống Thi Linh bước vào đình, ngồi đối diện với Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi tiếp tục cầm sách đọc chăm chú, giống như trước mặt hoàn toàn không có người.
Tống Thi Linh không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467197/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.