Chỉ với mấy câu nhưng cũng đủ khiến cho Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên chấn động đến độ mặt cắt không còn một giọt máu.
Các nàng khó tin mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân mà họ vẫnluôn ngưỡng mộ, trong đầu không ngừng vang lên câu nói "Thiếp chỉ là nôtỳ" , "Cho dù giết cũng không quá đáng".
Họ vốn luôn lấy làm kiêu ngạo khi được trở thành thị thiếp của Hộ quốc vương gia. Vì vương giahọ bằng lòng làm thiếp, cho dù người không yêu nhưng ít nhất cũng thương tiếc mình, không ngờ. . . . . .
Thì ra thị thiếp chỉ là nô tỳ, nếu không được vương gia sủng ái, còn tệ hại hơn cả nô tỳ!
Đến thời khắc này bọn họ mới biết mình ngu ngốc cỡ nào, rối rít quỳ xuống,ra sức dập đầu: "Vương gia tha mạng ~ nô tỳ biết sai rồi."
Đứng ở một bên sững sờ, Thiên Thủy có ngu đi chăng nữa cũng biết mình đạp phải đinh, hóa ra người vương gia thích chính là vương phi, nàng đã theo sai chủ rồi.
Lo lắng vương gia sẽ bắt nàng khai đao đầu tiên, tronglòng nàng vô cùng sợ hãi, khẩn trương run run ‘bùm’ một cái quỳ xuống,mạnh mẽ dập đầu trên mặt đất.
‘Cốp cốp cốp’ Âm thanh dập đầu caothấp nối tiếp nhau vang rõ ở trong phòng, mãi đến khi trán họ đã có dấuhiệu chảy máu nhưng vẫn không nghe thấy vương gia kêu dừng.
TốngThi Linh cũng cứng ngắc đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng này, trướcgiờ nàng chưa từng gặp qua Tư Nam Tuyệt dùng giọng điệu nghiêm khắc nóichuyện với mình như vậy. Cho tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vuong-phi/1467191/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.