Chương trước
Chương sau
Editor: Vy Vy 1505

Tuyết như lông ngỗng bay lả tả phiêu sái trong trời đất.

Đội Cấm Vệ Quân đến điều tra mặc áo tơi, tay cầm đèn lồng, trên người đều đọng một tầng tuyết thật dày. Thương Úc Cẩn đứng phía trước nhất, mặc dù dưới ánh nến đèn lồng chiếu rọi, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, ánh mắt lại trầm tĩnh phát sáng, trong tức giận mang theo kiên định, hiển nhiên nhất định phải bắt được thích khách. Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đi ra, hắn nhàn nhạt nói: "Đại Hạ Cửu hoàng tử phi, chúng ta muốn vào điều tra thích khách."

Giọng nói bình thản mang theo cứng rắn, có vẻ thực không khách khí, dù sao vị hôn thê của hắn vốn thương nhớ Vũ Hoàng Mặc, làm cho hắn mất hết mặt mũi.

Bùi Nguyên Ca thản nhiên liếc hắn một cái, cũng không để ý tới, mà là chuyển ánh mắt về phía Vương Kính Hiền.

Vương Kính Hiền rất có ấn tượng tốt với Cửu hoàng tử phi, lúc trước Diệp thị phản loạn, Thái hậu từng thiết kế hãm hại hắn, mưu hại hắn và Diệp thị cấu kết, may mắn tâm tư Bùi Nguyên Ca nhạy bén, nhận thấy được không đúng, mới không khiến Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ hắn, sau khi Diệp thị phản loạn vẫn tiếp tục giao Cấm Vệ Quân cho hắn quản lý. Chính vì vậy, hiện tại hắn mới có thể chân chính tiếp chưởng Cấm Vệ Quân, mà không phải là tạm thời thay chức.

Bởi vậy, Vương Kính Hiền cũng có vẻ thực bất mãn với việc Thương Úc Cẩn cường ngạnh,.

Vương Kính Hiền cho Bùi Nguyên Ca một ánh mắt xin lỗi, giành trước nói: "Đêm khuya còn quấy rầy, xin Cửu hoàng tử phi thứ tội." Kế tiếp mới ôn hòa có lễ thuyết minh nguyên nhân: "Ty chức phụng lệnh Hoàng thượng điều tra thích khách ám sát Kinh quốc Ngũ điện hạ, xin Cửu hoàng tử phi thông cảm."

"Thích khách? Không phải nói Kinh quốc Ngũ điện hạ ở trong thành gặp chuyện sao? Sao điều tra thích khách mà lại lục soát hoàng cung?" mày Bùi Nguyên Ca nhíu lại.

Thương Úc Cẩn gặp chuyện, toàn thành giới nghiêm cần Kinh Cấm Vệ vận tác, mà Cửu điện hạ chưởng quản Kinh Cấm Vệ, bởi vậy Vương Kính Hiền cũng không kinh ngạc Bùi Nguyên Ca đã biết tin tức Thương Úc Cẩn gặp chuyện, giải thích: "Bởi vì trong đoàn sứ giả Kinh quốc có người nói, nhìn thấy thích khách áo đen lẻn vào hoàng cung, Kinh quốc Ngũ điện hạ liền suốt đêm tiến cung, thỉnh cầu Hoàng thượng điều tra thích khách trong cung. Cho nên Hoàng thượng triệu ty chức tiến cung, cùng với Kinh quốc Ngũ điện hạ điều tra thích khách, quấy rầy Cửu hoàng tử phi."

Bùi Nguyên Ca tinh tường nhận thấy bất mãn trong giọng nói của Vương Kính Hiền, trong lòng sáng tỏ.

"Vương thống lĩnh làm như vậy cũng là vì bảo đảm chúng ta không bị thích khách làm hại, người thật sự vất vả chính là Vương thống lĩnh, thời tiết lạnh như vậy còn phải bôn ba." Bùi Nguyên Ca dịu dàng nói, mỉm cười: "Hàn Ngư, ngươi mang theo ám vệ, hiệp trợ Vương thống lĩnh điều tra Xuân Dương cung, miễn cho có chỗ nào bị bỏ sót."

Hàn Ngư bước ra khỏi hàng, chắp tay xác nhận.

Bọn người Tử Uyển nao nao, lại thông minh không biểu hiện ra ngoài, trong lòng âm thầm kỳ quái. Vừa rồi nghe ý của Cửu hoàng tử phi, rõ ràng muốn bao che Kinh Trường Phong, sao lúc này lại dễ dàng cho Vương thống lĩnh vào điều tra?

"Đa tạ Cửu hoàng tử phi!" Vương Kính Hiền cảm kích nói.

Có Hàn Ngư và các ám vệ dẫn đường, Cấm Vệ Quân chia làm mấy tổ điều tra chung quanh, rất nhanh đã điều tra xong Xuân Dương cung.

"Vất vả Vương thống lĩnh, bản cung lệnh phòng bếp nhỏ nấu chút canh nóng, ban đêm tuyết lạnh, uống chút canh nóng cũng có thể xua đi khí lạnh, cũng không mất bao nhiêu thời gian, Vương thống lĩnh và các huynh đệ Cấm Vệ Quân không ngại uống chút canh nóng lại tiếp tục đến cung điện khác điều tra?" Bùi Nguyên Ca cười nói, lệnh bọn hạ nhân đưa canh nóng lên.

Vương Kính Hiền và Cấm Vệ Quân phía sau đúng là vừa lạnh mệt vừa đói, nghe vậy mừng rỡ.

Uống xong canh nóng, bọn người Vương Kính Hiền cảm thấy trên người ấm áp dễ chịu, khí lạnh bị xua tan hầu như không còn, đa tạ Bùi Nguyên Ca liền muốn xoay người rời đi.

"Đợi chút!" lúc này Thương Úc Cẩn lại mở miệng, cảnh giác nhìn bốn phía noãn các, giương giọng nói: "Đại Hạ Cửu hoàng tử phi, Xuân Dương cung còn chưa điều tra xong, chỗ này noãn các còn chưa điều tra có phải không?"

Đám người Tử Uyển nghe vậy, tim lập tức bang bang loạn nhảy.

Noãn các ở chính giữa Xuân Dương cung, mới vừa rồi Cấm Vệ Quân điều tra bốn phương tám hướng, chỉ cần Kinh Trường Phong rời đi noãn các, tất nhiên sẽ bị Cấm Vệ Quân nhìn thấy. Nếu không xảy ra xung đột, hiển nhiên Kinh Trường Phong còn ở lại noãn các, chỉ sợ không thể gạt được Cấm Vệ Quân và Thương Úc Cẩn, đến lúc đó... Chuyện liền phiền toái!

Bùi Nguyên Ca nhất thời giận tái mặt: "Kinh quốc Ngũ điện hạ, ngài có ý gì?"

"Không có ý gì, nhưng mà vì điều tra thích khách, còn thỉnh Đại Hạ Cửu hoàng tử phi cho phép chúng ta vào noãn các lục soát." Ánh mắt Thương Úc Cẩn nhìn thẳng Bùi Nguyên Ca: "Nếu đã điều tra, đương nhiên phải điều tra hoàn toàn, yêu cầu này của ta hẳn là thực hợp lý có phải không? Vì sao Đại Hạ Cửu hoàng tử phi đột nhiên biến sắc? Chẳng lẽ thích khách ngay bên trong noãn các?"

"Hôm nay sau khi dự tiệc trở về, bản cung luôn luôn ở trong noãn các, đám người Tử Uyển cũng luôn ở trong noãn các hầu hạ bản cung, nếu có thích khách tiến vào, bản cung tuyệt đối không thể không phát hiện. Noãn các chính là tẩm điện của bản cung và Cửu điện hạ, nay Cửu điện hạ lại không ở trong cung, tự nhiên không thể dễ dàng làm cho ngoại nam đi vào, còn thỉnh Kinh quốc Ngũ điện hạ không cần ép buộc." Bùi Nguyên Ca không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẻ mặt bình tĩnh mà đoan trang.

Thương Úc Cẩn nhíu mày: "Nếu thích khách thật sự ẩn thân trong noãn các, cũng là uy hiếp Đại Hạ Cửu hoàng tử phi ngài—— "

"Ngũ điện hạ ngài nhất định phải tiến vào tẩm điện của bản cung, đến tột cùng có dụng ý gì?" vẻ mặt Bùi Nguyên Ca bất mãn, mang chút tức giận: "Phải, bản cung biết, chuyện hôm nay ở Thần Hi cung làm cho Ngũ điện hạ mất hết mặt mũi, hơn nữa Lý tiểu thư thương nhớ Cửu điện hạ nên lời nói và hành vi luống cuống, trong lòng Ngũ điện hạ cũng chịu khổ sở. Nhưng mà, Cửu điện hạ chưa từng có gì ái muội với Lý tiểu thư, lại nói tiếp việc hôm nay, hắn và bản cung cũng là người bị hại, Ngũ điện hạ canh cánh trong lòng, một hai đòi vào tẩm điện của bản cung, có phải quá hẹp hòi hay không?"

Nói đến sau lại, giọng nói chậm rãi dương cao, đã dẫn theo thật sâu tức giận.

Vương Kính Hiền ở bên cạnh nghe, trong lòng lộp bộp một chút, chuyện xảy ra trong yến tiệc hôm nay chỉ cần là nam nhân đều không thể dễ dàng tha thứ, chẳng lẽ Thương Úc Cẩn ghi hận Cửu điện hạ, cho nên mới muốn vào tẩm điện của Cửu hoàng tử phi? Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nếu Thương Úc Cẩn thực không có ý tốt, vậy Vương Kính Hiền không thể để cho hắn đi vào, lỡ như hắn rắp tâm hại người, trong tẩm điện động tay chân, nháo ra chuyện không may chẳng phải ngay cả mình cũng bị liên lụy?

Huống chi, Cửu hoàng tử phi tốt như vậy, biết bọn họ điều tra vất vả, vừa nhẹ giọng an ủi, vừa sai người nấu canh nóng cho bọn họ uống, Vương Kính Hiền càng không thể đứng xem!

Vì thế, Vương Kính Hiền nhàn nhạt nói: "Kinh quốc Ngũ điện hạ, đây thật là quy củ Đại Hạ ta, khuê phòng nữ tử không thể tùy tiện vào, hơn nữa, Cửu hoàng tử phi đã nói, nàng vẫn luôn ở trong tẩm điện, nếu có thích khách vào, vừa rồi ở cửa cung, nàng nên cầu cứu chúng ta mới đúng! Nói vậy thích khách cũng không ở Xuân Dương cung, chúng ta vẫn nên đến nơi khác điều tra đi!"

Vẻ mặt Thương Úc Cẩn cáu giận, tuy dã áp chế lại vẫn tiết lộ một chút.

Thuộc hạ của hắn có người lời thề son sắt nói, nhìn thấy thích khách áo đen vào hoàng cung, bởi vậy Thương Úc Cẩn không chịu buông tha chỗ nào sơ hở, nhất định phải bắt được thích khách. Cho nên vừa rồi hắn đề nghị lục soát noãn các, hoàn toàn là vì không muốn bỏ sót chỗ nào. Nhưng mà, miệng Bùi Nguyên Ca rất độc, lại nhắc tới chuyện ban ngày, trong lòng Thương Úc Cẩn nhịn không được tức giận.

"Nếu thích khách không ở noãn các, Cửu hoàng tử phi ngại gì làm cho ta vào điều tra một phen?"

Nàng càng như thế, Thương Úc Cẩn lại càng cứng rắn, một hai đòi vào điều tra.

Thấy hắn như vậy, Vương Kính Hiền càng khẳng định Cửu hoàng tử phi đoán không sai, trong lòng vừa tức giận vừa khinh thường, ban ngày Thương Úc Cẩn chịu thiệt như vậy, Hoàng thượng muốn xử trí đầu sỏ gây nên, hắn giả vờ làm người tốt  đứng ra cầu tình, hiện tại lại giận chó đánh mèo lên người Cửu hoàng tử phi, muốn mượn chuyện này làm cho danh dự Cửu hoàng tử phi bị hao tổn, thực vô sỉ! Đại Hạ Cửu hoàng tử phi làm sao có thể dễ dàng để Thương Úc Cẩn khi nhục như vậy?

"Kinh quốc Ngũ điện hạ lời này có ý gì?" Vương Kính Hiền cũng trầm mặt: "Chẳng lẽ ngài hoài nghi Cửu hoàng tử phi chứa chấp thích khách sao? Hay là ngài hoài nghi Đại Hạ ta cấu kết thích khách, cố ý muốn giết Ngũ điện hạ? Hoàng thượng đã là một mảnh thành tâm với Kinh quốc Ngũ điện hạ, bởi vì một thủ hạ của ngài nói nhìn thấy thích khách vào hoàng cung, Hoàng thượng liền lập tức triệu ta vào cung, cùng Ngũ điện hạ điều tra khắp nơi, Ngũ điện hạ lại nghi ngờ như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?"

Lập tức quan trọng hóa vấn đề, chuyển đến bang giao giữa Kinh quốc và Đại Hạ.

"Vương thống lĩnh hiểu lầm, ta chỉ đề phòng lỡ như ——" Thương Úc Cẩn không nghĩ tới sẽ chọc Vương Kính Hiền giận dữ, khẩu khí dịu đi muốn giải thích.

Vương Kính Hiền lại phụng phịu nói: "Ty chức biết, Ngũ điện hạ chướng mắt ty chức và huynh đệ của ta, cảm thấy chúng ta đều bất tài, còn không hiểu rõ hoàng cung bằng một người ngoài như Ngũ điện hạ! Này dễ làm! Ngũ điện hạ theo ty chức đến trước mặt Hoàng thượng, ty chức xin phép Hoàng thượng không nhận nhiệm vụ này, về nhà uống trà ngủ, Ngũ điện hạ cảm thấy ai có năng lực làm thì yêu cầu người đó đi bắt thích khách đi! Nếu không Ngũ điện hạ ngài tự mình ra tay cũng được!"

Thương Úc Cẩn gặp chuyện ở trong thành, điều tra thích khách vốn là chuyện của Kinh Cấm Vệ, nửa điểm cũng không liên quan tới Cấm Vệ Quân. Ban đêm tuyết lạnh như vậy phải nên đốt lò sưởi, ôm mỹ thiếp, ngủ trong ổ chăn nóng hầm hập, lại bởi vì lời nói của một người trong đoàn sứ giả Kinh quốc, phải suốt đêm tiến cung, mạo hiểm tuyết lớn điều tra chung quanh, làm sao Vương Kính Hiền có thể không bất mãn?

Huống chi, hắn mang theo các huynh đệ bôn ba chung quanh, vừa lạnh vừa mệt, ngay cả nửa câu cảm tạ Thương Úc Cẩn cũng không có, ngược lại khắp nơi vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như Cấm Vệ Quân bọn họ đều là bất tài, Vương Kính Hiền đã sớm tức giận trong lòng, nương lúc này liền phát tác.

Nghe Vương Kính Hiền nói đến mức này, cho dù Thương Úc Cẩn là đồ ngốc cũng nên biết hắn thật tức giận.

Dù sao Diêm Vương dễ hầu, tiểu quỷ khó chơi, hắn muốn tìm ra thích khách ở hoàng cung, nhất định phải dựa vào thống lĩnh Cấm Vệ Quân Vương Kính Hiền, tốt nhất đừng nên đắc tội! Thương Úc Cẩn suy tư, huống chi Bùi Nguyên Ca cũng nói, nàng vẫn luôn ở trong noãn các, lại có rất nhiều người, nói vậy thích khách cũng không thể tránh thoát mọi người tiến vào... . Nghĩ đến đây, Thương Úc Cẩn nhàn nhạt nói: "Vương thống lĩnh nói đùa, ta chỉ là không quá hiểu biết Đại Hạ quy củ mà thôi, nếu không thể điều tra tẩm điện của quý quốc Cửu hoàng tử phi, chúng ta đi nơi khác điều tra đi!"

Vương Kính Hiền hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, Cấm Vệ Quân mọi người theo sát sau đó.

Thương Úc Cẩn cũng vội vàng đi theo.

Lúc này đám người Tử Uyển mới hiểu được, vì sao Bùi Nguyên Ca mở đầu sảng khoái đáp ứng làm cho Vương thống lĩnh vào điều tra như vậy. Nguyên nhân vì hoàng tử phi phối hợp, cho nên Vương thống lĩnh một chút cũng không hoài nghi thích khách ngay tại noãn các, hoàng tử phi ngăn cản điều tra noãn các, Vương thống lĩnh cũng sẽ không nghi ngờ, ngược lại cảm thấy đương nhiên đứng về phe hoàng tử phi, đối nghịch với Thương Úc Cẩn, thế này mới có thể bình yên vượt qua một cửa này.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, vốn Thương Úc Cẩn gặp chuyện không liên quan tới Vương Kính Hiền, kết quả lại phải nửa đêm bôn ba, làm sao Vương Kính Hiền có thể không tức giận? Nàng lại lấy lòng Vương Kính Hiền, hơi chút lầm đạo, Vương Kính Hiền tự nhiên sẽ đứng về phía nàng.

"Hay cho một chiêu lạt mềm buộc chặt!"

Bùi Nguyên Ca tiến vào noãn các, Kinh Trường Phong nhịn không được tán dương.

Vừa rồi ở trong noãn các, hắn cũng nghe tất cả động tĩnh bên ngoài, thấy Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng bâng quơ liền gợi lên mâu thuẫn giữa Thương Úc Cẩn và Vương Kính Hiền, tán thưởng thủ đoạn che lấp noãn các không thôi. Khó trách khi người của Thương Úc Cẩn thấy hắn lẻn vào hoàng cung, Sâm thúc thúc kêu hắn trốn trong Xuân Dương cung, nói vậy cũng là có mười phần nắm chắc với thủ đoạn của biểu muội, xác định nàng có thể che dấu hắn!

"Kinh công tử nói đùa." Bùi Nguyên Ca không để chuyện này ở trong lòng, hỏi: "Hiện tại, Kinh công tử có thể nói cho ta chuyện đã qua sao?"

Lần này vào noãn các, ngoại trừ Tử Uyển và Sở Quỳ ở cạnh hầu hạ, người còn lại bị Bùi Nguyên Ca kêu ra bên ngoài canh giữ.

Kinh Trường Phong sửa sang lại suy nghĩ, thế này mới chậm rãi nói chuyện lúc xưa.

Đó đã là chuyện hơn ba mươi năm trước, lúc ấy Hoàng đế tại vị là tổ phụ của Kinh Trường Phong, quốc hiệu Xương Khánh. Kinh quốc truyền quốc tới Xương Khánh đế đã hơn hai trăm năm lịch sử, trong nước bình an hưng thịnh, Xương Khánh đế làm người ôn hòa từ ái, yêu thương con trai con gái, nhất là hai con gái, trưởng công chúa Kinh Kiều và nhị công chúa Kinh Nguyên, yêu như trân bảo.

Một năm kia, trưởng công chúa Kinh Kiều mười sáu tuổi, theo phong tục Kinh quốc đúng là tuổi nên xuất giá.

Tuy rằng con gái Hoàng đế không lo gả, nhưng Xương Khánh đế yêu thương trưởng nữ, một lòng muốn vì nàng chọn lựa một phò mã như ý, mà thân phận trưởng công chúa Kinh Kiều cao quý, dung mạo đoan chính thanh nhã, làm người lại thông minh linh hoạt, tầm thường nam tử không thể lọt vào mắt nàng, bởi vậy chậm chạp vẫn chưa chọn được phò mã.

Có một ngày, Kinh Kiều trưởng công chúa ra ngoài du ngoạn, gặp người quen cũ trước kia của nàng là Triệu Thấm Nhi, lúc ấy Triệu Thấm Nhi chỉ là một nữ tử bình dân, nhưng từng cứu tính mạng Kinh Kiều, bởi vậy khi ngoài ý muốn gặp lại, biết được tình hình của Triệu Thấm Nhi không tốt lắm, Kinh Kiều trưởng công chúa liền đón Triệu Thấm Nhi vào cung, sớm chiều làm bạn, kính yêu chăm sóc cẩn thận như tỷ tỷ ruột.

Nhưng ai cũng thật không ngờ, Triệu Thấm Nhi tiếp cận Kinh Kiều vốn không có ý tốt.

Nàng ta biết Kinh Kiều trưởng công chúa trọng tình trọng nghĩa, cố ý dụ dỗ Kinh Kiều rời bỏ thị vệ ra ngoài du ngoạn, trong núi rừng bị sói hoang vây lại, may mắn được một nam tử tên là Thương Minh Liệt cứu, lúc nguy nan nhất được người cứu, mà lúc ấy Thương Minh Liệt đang tuổi thanh niên, dung mạo tuấn lãng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, Kinh Kiều trưởng công chúa liền lưu tâm. Triệu Thấm Nhi nhìn ra lòng nàng, hỏi thăm về Thương Minh Liệt, nói hắn năm nay hai mươi chín tuổi, lúc mười sáu tuổi từng đính hôn, kết quả tân nương tử còn chưa qua cửa liền bệnh chết. Nhưng Thương Minh Liệt có tình có nghĩa, vẫn thủ thân vì vong thê, đến nay chưa lập gia đình.

Nghĩ đến có nam tử thủ thân vì vong thê chưa qua cửa hơn mười năm, Kinh Kiều trưởng công chúa khó tránh khỏi xúc động, càng có ấn tượng tốt với Thương Minh Liệt.

Mà Triệu Thấm Nhi lại tìm cơ hội, chế tạo hai người ngẫu nhiên gặp gỡ, Kinh Kiều nghĩ Thương Minh Liệt không biết thân phận của nàng, lại vẫn có ấn tượng tốt với nàng, đúng là coi trọng chính bản thân nàng. Hai người chậm rãi mến nhau, nồng tình mật ý, Kinh Kiều trưởng công chúa liền xin chỉ với Xương Khánh đế, muốn thành hôn với Thương Minh Liệt.

Tuy Xương Khánh đế có chút không hài lòng Thương Minh Liệt lớn hơn Kinh Kiều trưởng công chúa mười mấy tuổi, nhưng Kinh Kiều trưởng công chúa tâm ý đã quyết, không phải Thương Minh Liệt không gả, mà Thương Minh Liệt ngoại trừ tuổi hơi lớn chút, cũng là tướng mạo đường đường, văn võ song toàn, cuối cùng Xương Khánh đế không chịu nổi con gái yêu khẩn cầu, tứ hôn cho hai người.

Cưới Kinh Kiều trưởng công chúa con gái Xương Khánh đế âu yếm nhất, Thương Minh Liệt vốn xuất thân bình dân lập tức thành chạm tay có thể bỏng, hơn nữa hắn văn võ song toàn, xác thực có năng lực, bởi vậy rất nhanh từ tóc húi cua dân chúng, tấn chức trở thành một trong những người có quyền thế nhất Kinh quốc. Hắn yêu thương Kinh Kiều trưởng công chúa có thêm, trung thành cung kính Xương Khánh đế, từ trên xuống dưới Hoàng thất Kinh quốc đều thực thích hắn, danh vọng Thương Minh Liệt ở Kinh quốc càng ngày càng cao.

Cuối cùng có một ngày, Thương Minh Liệt cấu kết đại thống lĩnh lúc đó là Triệu Khải Thành, binh biến bức cung.

Trong tràng cung biến máu chảy thành sông kia, Kinh Kiều trưởng công chúa lúc ấy đã mang thai, rốt cuộc biết được sự thật làm nàng tan nát cõi lòng, hôn nhân của nàng, tình yêu say đắm của nàng, thậm chí bạn tốt của nàng, đều là một âm mưu thảm thiết!

Bạn tốt Triệu Thấm Nhi của nàng vốn là con gái riêng của đại thống lĩnh Triệu Khải Thành ở bên ngoài, bởi vì mẹ đẻ chỉ là một thôn cô bình thường, một đêm phong lưu với Triệu Khải Thành, sinh ra Triệu Thấm Nhi. Bởi vì gia cảnh khốn khổ, Triệu Thấm Nhi bị bán làm gầy mã (nơi đào tạo nữ cho lầu xanh hoặc bán vào nhà giàu làm thiếp),cuối cùng bị một thương gia mua, sau đó trở thành thiếp thất của Thương Minh Liệt. Một lần ngoài ý muốn, nàng biết được thì ra phụ thân chính mình là đương triều đại thống lĩnh, liền đi tìm Triệu Khải Thành, muốn nhận tổ quy tông, trở thành thiên kim tiểu thư Triệu gia.

Nhưng với địa vị của Triệu Khải Thành ngay lúc đó, làm sao có thể nhận thức một con gái riêng bị bán thành gầy mã, làm thiếp thất của người khác?

Nhưng trong lúc vô tình, Triệu Khải Thành phát hiện Triệu Thấm Nhi thế nhưng từng cứu trưởng công chúa Kinh Kiều, mà Thương Minh Liệt, phu quân của Triệu Thấm Nhi, cũng là một nhân tài có thể văn có thể võ, lại tướng mạo đường đường, liền bắt đầu sinh ý tưởng, bảo Triệu Thấm Nhi tiếp cận Kinh Kiều, cũng nghĩ biện pháp làm cho Thương Minh Liệt trở thành tâm phúc của hoàng thất, trở thành gián điệp của Triệu Khải Thành bên trong hoàng thất. Nếu Triệu Thấm Nhi có thể làm được, ông ta liền nhận đứa con gái này.

Mà Triệu Thấm Nhi và Thương Minh Liệt đều là hạng người dã tâm bừng bừng, trong quá trình này lại sinh ra dã tâm càng lớn.

Vì thế mới có chuyện Triệu Thấm Nhi gặp lại Kinh Kiều trưởng công chúa, cùng với Thương Minh Liệt anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân phận mới một người si tình thủ thân vì vong thê hơn mười năm tiếp cận Kinh Kiều trưởng công chúa, trở thành phò mã, từng bước thăng chức rất "trùng hợp".

Sau đó nắm quyền cao, binh biến bức cung... .

Kinh Kiều trưởng công chúa chưa từng nghĩ đến, phò mã nàng yêu lại là phu quân của Triệu Thấm Nhi, thậm chí lúc bọn họ gặp nhau, con trai của Triệu Thấm Nhi đã gần ba tuổi. Mà Triệu Thấm Nhi và Thương Minh Liệt bố trí tất cả đều là vì thông qua nàng được Xương Khánh đế tín nhiệm, từng bước thăng chức, cuối cùng binh biến bức cung, giết tôn thất của nàng... .

Là nàng có mắt không tròng, nhìn lầm sài lang, hại phụ hoàng yêu thương nàng, hại toàn bộ Kinh quốc!

Đối mặt sự thật, Kinh Kiều trưởng công chúa thống khổ không chịu nổi.

Hơn nữa, sau khi truyền đến tin tức Xương Khánh đế không chịu thoái nhượng, không chịu đào tẩu, chết đứng như hóa đá, Kinh Kiều trưởng công chúa rốt cuộc không thể trải qua đả kích này, cường chống nghĩ biện pháp an bài mẫu hậu đệ muội thoát đi, nàng tự sát mà chết mang theo thai nhi sáu tháng. Trước khi chết, trong ánh lửa tận trời, nàng dùng chính mình đời đời kiếp kiếp nguyền rủa, nguyền rủa một ngày nào đó chính quyền lừa gạt phản loạn sẽ bại vong trong tay người nhà họ Kinh, nguyền rủa Thương Minh Liệt thay lòng đổi dạ, tàn nhẫn ngoan độc ác có ác báo, không thể chết già!

Vốn Triệu Khải Thành muốn để Thương Minh Liệt làm gián điệp trong hoàng thất, kết quả Thương Minh Liệt làm được càng quyết tuyệt, cuối cùng thậm chí thanh thế của hắn áp dảo Triệu Khải Thành, đăng cơ trở thành Hoàng Liệt đế. Sau khi chuyện thành, Triệu Thấm Nhi cũng được ghi vào gia phả Triệu gia, thậm chí được ghi thành đích nữ, chính là Tây hậu sau này.

Sau khi Thương Minh Liệt vào chỗ, địa vị cũng không củng cố, vẫn bị Triệu Khải Thành uy hiếp, hai bên ngươi tranh ta đấu, giằng co hồi lâu.

Mà ai cũng thật không ngờ, Tây hậu Triệu Thấm Nhi thế nhưng lợi dụng tình thế này, cấu kết con trai trưởng của Triệu Khải Thành là Triệu Hoa Hiên, song song độc giết Hoàng Liệt đế Thương Minh Liệt và đại thống lĩnh Triệu Khải Thành, đỡ con trai chính mình là Thương Lập Đường kế vị làm đế, phong Triệu Hoa Hiên làm đại thống lĩnh, chặt chẽ nắm quyền to trong tay chính mình.

Có lẽ là Kinh Kiều trưởng công chúa nguyền rủa có hiệu lực, Thương Minh Liệt thông qua phản bội và lừa gạt đi lên đế vị, cuối cùng cũng chết vì phản bội và lừa gạt!

Mà về phương diện khác, bởi vì Triệu Khải Thành nắm binh quyền, toàn bộ Kinh quốc không có tướng lãnh nào có thể chống lại ông ta, hậu duệ hoàng thất Kinh quốc chạy ra hoàng cung và kinh thành khi binh biến, vì trốn tránh đuổi giết, chỉ có thể rời khỏi Kinh quốc, đi tới Đại Hạ. Ngay lúc đó Hoàng hậu đã mang thai, không thể bôn ba đường dài, vì không liên lụy con trai con gái, nàng dứt khoát rời đi đội ngũ, không biết tung tích.

Ba lần bảy lượt tìm kiếm cũng không thể tìm được tung tích Hoàng hậu, hậu duệ hoàng thất còn lại chỉ có thể lau khô nước mắt, tiếp tục tìm kiếm địa phương an toàn.

Mà lúc ấy Vĩnh Đức vương của Đại Hạ là tôn thất nhàn tản, khi tuổi trẻ từng du lịch thiên hạ, quen biết với Xương Khánh đế lúc ấy cải trang, quan hệ giữa hai người rất tốt, tuy sau đó biết thân phận lẫn nhau, cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của hai người. Biết được Kinh quốc xảy ra binh biến, Vĩnh Đức vương vô cùng khiếp sợ, lặng lẽ phái người tìm kiếm hậu duệ hoàng thất Kinh quốc, dưới sự an bài của ông ấy, hoàng thất hậu duệ trốn đến Đại Hạ có được thân phận mới, rốt cuộc tránh được Thương Minh Liệt và Triệu Khải Thành đuổi giết.

Mà Vĩnh Đức vương đích thứ tử Vũ Úy Sâm nhất kiến chung tình với nhị công chúa Kinh Nguyên lúc ấy mới mười năm tuổi.

Hắn vốn là đệ tử tôn thất nhàn tản, không ai sẽ để ý hôn sự của hắn, vì thế được Vĩnh Đức vương đáp ứng, Vũ Úy Sâm và nhị công chúa dùng tên giả là Cảnh Nguyên thành thân, cũng rất nhanh có con gái Vĩnh Hòa. Sau đó, Vũ Úy Sâm được cho làm con thừa tự hoàng thất, sau đó nữa là tràng tai hoạ thiên hoa kia, Cảnh Nguyên và Vĩnh Hòa bị hại, Vĩnh Đức Vương phủ bị giết, lúc ấy bị liên lụy còn có hai hoàng tử của hoàng thất Kinh quốc.

Vũ Úy Sâm và Kinh quốc hoàng tử Kinh Du Kiệt lúc ấy còn sống, sau khi trải qua đả kích thảm thống, rốt cuộc đều học được nhẫn nại, đợi cơ hội báo thù... .

Vũ Úy Sâm ở Đại Hạ yên lặng nhẫn nại, học cách trở thành người trong hoàng thất, trở thành Hoàng đế, rốt cuộc ba năm trước ban đổ Diệp thị.

Mà Kinh Du Kiệt lặng lẽ về Kinh quốc, liên lạc thần tử tướng lãnh vẫn trung với tiền triều, âm thầm ảnh hưởng tình thế Kinh quốc, chậm rãi thấm nhập triều chính Kinh quốc, tìm kiếm và sáng tạo cơ hội. Ba năm trước, Kinh quốc Tam hoàng tử và đại thống lĩnh Triệu Hoa Hiên đến "nghị hòa", Vũ Úy Sâm và Kinh Du Kiệt đều biết được cơ hội tới, hợp tác lẫn nhau, vĩnh viễn lưu lại mạng của hai người tại kinh thành Đại Hạ. Kinh quốc mất đi Tam hoàng tử và Triệu Hoa Hiên, rốt cuộc bắt đầu chậm rãi khuynh đồi, sau đó trong triều Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử đấu lực lượng ngang nhau, khó phân cao thấp, trong đó tất nhiên có bút tích của Kinh Du Kiệt.

Nghe nợ nước thù nhà kinh tâm động phách, trên mặt Bùi Nguyên Ca và Tử Uyển Sở Quỳ đều lộ ra rung động.

Ai cũng thật không ngờ, đằng sau binh biến lúc trước của Kinh quốc thế nhưng cất giấu sự thật thảm thiết như vậy.

"Thì ra Hoàng Liệt đế, a không, Thương Minh Liệt lại là kẻ lòng lang dạ sói như vậy!" Tử Uyển và Sở Quỳ đều lòng đầy căm phẫn: "Thông qua thủ đoạn như vậy đoạt được quyền thế, thật sự là vô sỉ! Vậy mà trước đó chúng ta còn nghe nói, Hoàng Liệt đế là vì dân chờ lệnh, lật đổ chính quyền bạo ngược mà đăng cơ, còn nói cái gì Tây hậu là đích nữ danh môn vọng tộc Triệu gia, thân phận cao quý lại hòa ái, thì ra đều là gạt người!"

Nhất là Bùi Nguyên Ca, liên tưởng kiếp trước của chính mình với Kinh Kiều trưởng công chúa thê lương thảm thiết, trong lòng phẫn nộ và đau lòng càng mãnh liệt hơn so với người khác.

Nàng tưởng là mình đã đủ thê thảm, không nghĩ tới so với nàng Kinh Kiều trưởng công chúa lại còn bi thảm hơn.

Lúc ấy tự sát mà chết, Kinh Kiều trưởng công chúa dùng chính mình đời đời kiếp kiếp nguyền rủa, ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong lòng nàng suy nghĩ gì? Có phải cũng giống Bùi Nguyên Ca kiếp trước tràn ngập thù hận, phẫn nộ, bi thương và oán khí hay không... .

Trời cao cho nàng cơ hội sống lại một lần, nhưng không cho Kinh Kiều trưởng công chúa cơ hội giống vậy... .

"Đó là bọn họ vì che lấp sự thật mà soạn ra! Chuyện vô sỉ như vậy Thương Minh Liệt và Triệu Khải Thành dám nói ra miệng sao? Nhưng mà cho dù bọn họ giả tạo thái bình, bóp méo sách sử, nhưng những người biết sự thật vẫn rất nhiều, dù sao Thương Minh Liệt trở thành phò mã nhiều năm, rất nhiều người đều biết chuyện này. Chẳng qua sau khi Thương Minh Liệt kế vị, không cho bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện năm đó, nếu không giết không tha, lại trải qua hơn ba mươi năm, sự thật mới chậm rãi chìm vào quên lãng, nhưng mà vẫn có quan viên biết, hơn nữa đứng về phe cha ta!" Kinh Trường Phong là đương sự, tự nhiên càng thêm phẫn nộ.

Phụ thân hắn chính là Kinh Du Kiệt, cũng chính là đệ đệ ruột của Kinh Kiều trưởng công chúa.

Thậm chí, khi Kinh Du Kiệt còn nhỏ từng tiếp xúc thân mật với Thương Minh Liệt, lúc ấy đối đãi hắn ta như đại ca ca, bởi vậy năm đó binh biến và giết hại, phụ hoàng chết đứng, trưởng tỷ tự sát, tất cả tất cả đều chặt chẽ khắc sâu trong lòng Kinh Du Kiệt, mỗi lần nhắc tới đều mắng chửi Thương Minh Liệt không ngớt, mà quan cảm cũng ảnh hưởng đến các huynh đệ Kinh Trường Phong.

Hồi lâu, Bùi Nguyên Ca mới hồi thần từ trận hạo kiếp phủ đầy bụi bặm nhiều năm, trầm tư một lát, nói: "Theo như lời Kinh công tử nói, chẳng lẽ Thương Úc Cẩn theo đoàn sứ giả tới Đại Hạ không phải là trùng hợp?"

Kinh Trường Phong kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Ca, nàng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng còn nhỏ hơn hắn, sao lại có thể thấy thấu triệt mọi chuyện như vậy? Làm người xử thế còn trầm ổn hơn so với hắn? Tiểu cô nương này không phải yêu quái chứ!

"Nguyên Ca muội thật thông minh, Thương Úc Cẩn tới Đại Hạ là phụ thân nghĩ biện pháp, an bài nhân thủ khuyến khích hắn, nói nay vấn đề lớn nhất của Kinh quốc chính là chiến tranh với Đại Hạ, nếu Thương Úc Cẩn có thể bãi bình nghị hòa lần này, vì Kinh quốc tranh thủ ích lợi, tất nhiên có thể thắng được dân chúng Kinh quốc ủng hộ, có thể áp đảo Nhị hoàng tử, thuận lợi đoạt được thái tử vị, Thương Úc Cẩn mới mắc câu đến Đại Hạ."

Kinh Trường Phong nhìn như ôn hòa trầm ổn, kỳ thật tính tình thực lung lay, sau khi xác định Bùi Nguyên Ca là biểu muội, hắn cũng rất tự nhiên kêu tên nàng.

Bùi Nguyên Ca không để ý hắn xưng hô, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Phụ hoàng cũng biết chuyện này sao?"

"Đương nhiên. Vốn Sâm thúc thúc muốn phái binh giúp phụ thân bình định, nhưng phụ thân nói, mượn lực lượng Đại Hạ đánh đổ Thương Lập Đường tất nhiên phần thắng rất lớn, nhưng chiến hỏa kéo dài, không hay ho sẽ chỉ là dân chúng Kinh quốc. Còn không bằng âm thầm hoạt động, làm suy yếu thế lực Thương Lập Đường, tìm kiếm cơ hội thích hợp một kích tất trúng, vạch trần sự thật năm đó, thuận thế nổi lên, dùng tốc độ nhanh nhất ban đổ Thương Lập Đường!" Kinh Trường Phong gật gật đầu, nói: "Mà lần này làm cho Thương Úc Cẩn đến Đại Hạ cũng là chủ ý của Sâm thúc thúc."

Thì ra là thế! Bùi Nguyên Ca tỉnh ngộ, vốn cảm thấy có chút mê hoặc lập tức tan thành mây khói.

Trách không được Hoàng đế giống như cũng không coi trọng việc nghị hòa, Thương Úc Cẩn cầu cưới Lý Minh Tâm, Hoàng đế cũng chỉ hơi chút suy tư liền đồng ý, thì ra từ lúc bắt đầu, mục đích chính của Hoàng đế không phải nghị hòa, mà là dẫn dụ Thương Úc Cẩn rời khỏi Kinh quốc, đi vào lãnh thổ Đại Hạ, sáng tạo cơ hội cho Kinh Trường Phong ra tay.

"Nếu mục đích là lấy mạng Thương Úc Cẩn, vì sao Kinh công tử không ra tay giữa đường?" Bùi Nguyên Ca nghi hoặc hỏi.

Thương Úc Cẩn đã đi tới kinh thành, liên tiếp ra vào hoàng cung, tuy Hoàng đế có rất nhiều cơ hội ra tay giết chết Thương Úc Cẩn, nhưng ông cũng không thể làm vậy. Danh chính ngôn thuận nghị hòa, kết quả Hoàng đế lại giết chết sứ giả, nếu chuyện này truyền ra sẽ hình thành ảnh hưởng bất lợi với các quốc gia chung quanh, nếu các nước lấy chuyện này làm cớ hợp tác công kích Đại Hạ, vậy thực không ổn.

Nhưng nếu ám sát trên đường đoàn sứ giả Kinh quốc tới Đại Hạ, cũng sẽ không có băn khoăn như vậy.

Chỉ cần xác định hành trình đoàn sứ giả, thậm chí Hoàng đế có thể phái người tin được mang binh hiệp trợ đám người Kinh Trường Phong giết chết Thương Úc Cẩn, sau đó tùy tiện lấy cớ đẩy bọn thổ phỉ, cường đạo ra chịu tội, cũng tỏ vẻ "vô cùng thương tiếc" với cái chết của Thương Úc Cẩn, làm đủ tư thái "áy náy bất an", vấn đề liền không lớn.

"Muội nghĩ rằng ta và bọn họ không muốn sao?" Kinh Trường Phong buồn bực nói: "Nếu có thể giữa đường giải quyết hắn đương nhiên tốt nhất! Nhưng Thương Úc Cẩn thật sự quá giảo hoạt, cộng thêm ba năm trước Thương Úc Liễm bị chúng ta giết, Thương Úc Cẩn càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, nói hắn thỏ khôn có ba hang đã là đánh giá thấp hắn! Lần này đến Đại Hạ, hắn vốn là lặng lẽ đến, rất ít người biết, lại căn bản không đi cùng đoàn sứ giả, mà là giả dạng thành người khác, lẫn vào đoàn thương nhân Kinh quốc đến Đại Hạ, sau đó lại lập tức thay đổi thân phận, ngụy trang thành người Đại Hạ, quanh quanh co co kéo vài vòng mới đến kinh thành. Đến Bát Phương Quán, ngoại trừ ngày đầu tiên đến gặp mặt Sâm thúc thúc, giả làm thị vệ đứng phía sau, ra cung lại mất đi bóng dáng, căn bản không nắm chắc hành tung của hắn!"

Bùi Nguyên Ca ngẩn ra: "Người này giảo hoạt như vậy sao?"

"Chứ còn sao nữa? Thật vất vả hôm nay có thể ra tay, chắc là trong lòng Thương Úc Cẩn cũng buồn bực, cho nên hành động không bí ẩn như bình thường, rời đi đoàn sứ giả, kết quả chúng ta mới theo dõi đến nội thành đã bị hắn phát hiện, trong lúc chém giết, không biết như thế nào hắn có thể lưu lại một mạng!" Kinh Trường Phong ảo não nói: "Người này giảo hoạt y như hồ ly, lần này kinh động hắn, biết chúng ta đánh chủ ý lên người hắn, hắn nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, muốn có thêm cơ hội bắt giết hắn chỉ sợ càng khó!"

Bùi Nguyên Ca thế này mới giật mình, nói vậy Hoàng đế cũng vì nguyên nhân này, mới đáp ứng Thương Úc Cẩn yêu cầu, điều tra hoàng cung?

Dù sao, nếu Thương Úc Cẩn nhận thấy được Hoàng đế và đám người Kinh Trường Phong là một phe, tất nhiên sẽ mười phần sầu lo chính mình an nguy, khẳng định sẽ không tiếp tục ở lại kinh thành, nói không chừng sẽ lập tức thay đổi thân phận rời đi, mà với sự giảo hoạt của hắn, chỉ sợ rất khó truy được tung tích hắn trên đường.

Như vậy khó trách, lúc trước khi đoàn sứ giả Kinh quốc đến, Hoàng đế phá lệ dặn dò nàng.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Thương Úc Cẩn khẳng định biết Thất Thải Lưu Ly châu là bảo vật của hoàng thất Kinh quốc, nếu hắn biết được mẹ đẻ của Bùi Nguyên Ca để lại một khỏa Thất Thải Lưu Ly châu, khẳng định sẽ hoài nghi thân phận mẹ đẻ nàng, dẫn đến nghi ngờ Đại Hạ, nếu vậy kế hoạch ám sát của đám người Kinh Trường Phong chỉ sợ càng khó thành công.

"Kinh quốc bên kia, các người an bài như thế nào?" Bùi Nguyên Ca hỏi.

Kinh Trường Phong nghĩ nghĩ, nói: "Muội muốn hỏi về Nhị hoàng tử Thương Úc Cần sao? So sánh với Thương Úc Cẩn, quả thực hắn chỉ là đồ đầu gỗ, nếu không phải phụ thân âm thầm giúp, hắn không thể nào đấu lực lượng ngang nhau với Thương Úc Cẩn. Những năm gần đây, Kinh quốc cực kỳ hiếu chiến, dân chúng trong nước kêu ca không ngớt, một ít quan viên vốn thiên hướng Thương Lập Đường đều chậm rãi quy thuận phụ thân rồi. Kinh quốc bên kia có thể nói tuyệt đối không có sai lầm, bất cứ lúc nào cũng có thể trừ bỏ Thương Úc Cần và hoàng thất, đoạt lại Kinh quốc. Chẳng qua phụ thân không muốn bỏ qua cơ hội có thể trừ bỏ Thương Úc Cẩn lần này, bởi vậy kiềm chế không ra tay. Nhưng nếu cuối cùng thật sự không có cách nào trừ bỏ Thương Úc Cẩn, phụ thân cũng phải ra tay, thừa dịp Thương Úc Cẩn không ở kinh thành Kinh quốc phát động chính biến, đoạt lại giang sơn. Chẳng qua, Thương Úc Cẩn người này giảo hoạt thiện biến, quỷ kế đa đoan, nếu để lại hậu hoạn, ngày sau chỉ sợ phải phí rất lớn khí lực mới có thể trừ bỏ hắn."

"Như vậy à!" Bùi Nguyên Ca gật gật đầu.

Xác thực, nay Thương Úc Cẩn rời Kinh quốc vào Đại Hạ, hơn nữa đám người Kinh Trường Phong ở trong tối, lại có Hoàng đế âm thầm hiệp trợ, thật là cơ hội tốt nhất trừ bỏ Thương Úc Cẩn.

Nhưng mà, đúng như lời Kinh Trường Phong, Thương Úc Cẩn quá giảo hoạt, trải qua lần này ám sát không thành, khẳng định sẽ càng thêm cẩn thận.

Phải nghĩ một biện pháp dụ dỗ Thương Úc Cẩn đi ra lẻ loi mới được!

An bài Kinh Cấm Vệ tiến hành toàn thành giới nghiêm, lại tìm tòi thích khách, làm ầm ĩ cả đêm, khi Vũ Hoàng Mặc trở lại Xuân Dương cung, tuyết đã ngừng rơi, phía đông thiên không lộ ra một vài tia sáng mặt trời. Hắn có chút mệt mỏi đi vào noãn các, lại ngoài ý muốn nhìn thấy đèn noãn các còn sáng, không khỏi nao nao.

Theo lý thuyết hiện tại đúng là lúc Nguyên Ca nghỉ ngơi, hơn nữa nàng lại vô cùng mẫn cảm với ánh sáng, nếu trong phòng quá sáng nàng sẽ không ngủ được. Bọn người Tử Uyển rất rõ ràng tính tình Nguyên Ca, chỉ cần nàng ngủ sẽ tắt toàn bộ đèn, miễn cho ảnh hưởng nàng. Vì sao hiện tại noãn các còn sáng đèn? Chẳng lẽ Nguyên Ca còn chưa ngủ?

Đi đến phụ cận, nhìn thấy bọn người Mộc Tê canh giữ ngoài cửa, Vũ Hoàng Mặc càng kinh ngạc, tim không khỏi nhảy dựng.

Noãn các đến bây giờ còn không tắt đèn, Mộc Tê và Thanh Đại lại canh giữ ngoài cửa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Nghĩ đến đây, thần kinh Vũ Hoàng Mặc lập tức buộc chặt, đi nhanh về phía noãn các.

Lúc này đúng là lúc người ta ngủ ngon nhất, tiểu cung nữ còn lại đều đã ngủ, chỉ có Mộc Tê và Thanh Đại còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cũng nhịn không được một chút một chút gục đầu. Bỗng nhiên hai người nhận thấy được không khí không đúng, miễn cưỡng mở mắt, thấy Cửu điện hạ xuất hiện trước mắt, hai người chấn động, hoàn toàn tỉnh táo lại, nghĩ đến trong noãn các còn có một Kinh Trường Phong, nhất thời có chút kinh hoảng, bước lên phía trước nói lớn: "Cửu điện hạ!"

Muốn tạm thời cản lại, miễn cho hoàng tử phi không chuẩn bị, xuất hiện hiểu lầm gì.

Dù sao, cá tính Cửu điện hạ thay đổi thất thường, hơn nữa thích ghen tuông, điểm ấy bọn người Thanh Đại điều biết.

"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Hoàng Mặc vừa hỏi, vừa đi đến gần.

Mộc Tê và Thanh Đại đang muốn giải thích vài câu, thuận tiện cho hoàng tử phi thời gian giảm xóc, ai biết Cửu điện hạ hỏi thì hỏi, căn bản không đợi các nàng trả lời, liền đẩy cửa noãn các. Thanh Đại chỉ kịp hô một tiếng "Cửu điện hạ", đã thấy cửa noãn các mở ra, mà Kinh Trường Phong không biết nói cái gì, Bùi Nguyên Ca tức giận gõ hắn một cái, Kinh Trường Phong ôm đầu, vẻ mặt ai oán.

Hai người thoạt nhìn vô cùng thân thiết, Thanh Đại và Mộc Tê cũng không dám theo vào, âm thầm kêu khổ.

Xưa nay Hoàng tử phi luôn trầm tĩnh, rất ít có thể nhanh như vậy thân cận với người khác, sao lại xem trọng Kinh Trường Phong chứ? Lại có động tác vô cùng thân thiết, hơn nữa... còn vừa khéo bị Cửu điện hạ nhìn thấy, cái này thật sự là trời không thương hoàng tử phi, ai cũng không có biện pháp!

Không nghĩ tới Vũ Hoàng Mặc đột nhiên trở về, Sở Quỳ và Tử Uyển đều ngẩn ra, lập tức theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Ca và Kinh Trường Phong, ý nghĩ trong lòng không khác chút nào với Thanh Đại và Mộc Tê.

Thật sự là trời không thương hoàng tử phi!

Mà Vũ Hoàng Mặc, nhìn Bùi Nguyên Ca, lại nhìn Kinh Trường Phong, ánh mắt liễm diễm mị lên...


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.