Chương trước
Chương sau
Editor: Vy Vy 1505

Nhìn thấy Liễu phu nhân xuất hiện ở đây, Bùi Nguyên Ca cũng nao nao, nhưng nghe được lời bà nói, gương mặt thanh lệ lập tức trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh như băng, cả người đều mang theo vẻ lo lắng nặng nề, đôi mắt hơi nhíu, ánh sao khiếp người, thản nhiên liếc Liễu phu nhân một cái, vừa vặn Tử Uyển hợp thời chuyển một ghế dựa ra, đặt phía sau nàng. Bùi Nguyên Ca ngồi xuống, tư thái tao nhã mà cao quý, trầm tĩnh nhìn Liễu phu nhân.

"Liễu phu nhân, nhìn thấy bản cung lại không hành lễ, ngược lại đứng đó nói bậy, đây là quy củ Liễu phủ sao?"

Nói lời tự cao cao quý, lập tức làm cho trong lòng Liễu phu nhân tức giận không thôi, chuyện đều bày ra trước mắt mà Bùi Nguyên Ca còn có thể trầm tĩnh như vậy, cũng thực không thể khinh thường, một khi đã như vậy, bà cũng không thể nóng vội. Vì thế, liễu phu nhân cười tiến lên hành lễ nói: "Thiếp thân nhìn thấy Cửu hoàng tử phi xuất hiện ở đây, quá mức kinh ngạc, thế nhưng đã quên hành lễ với Cửu hoàng tử phi, xin Cửu hoàng tử phi thứ tội!"

Lúc này để cho ngươi đắc ý, một lát ngươi muốn khóc cũng khóc không được!

"Sao Liễu phu nhân lại xuất hiện ở đây?" Bùi Nguyên Ca vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đứng dậy, thế này mới hỏi.

Lời này hỏi thật hay! Liễu phu nhân cười khanh khách nói: "Lại nói tiếp cũng thực khéo, là đại sư Tướng Quốc Tự nói thiếp thân gần đây bất lợi, phạm tiểu nhân, phải kiêng dè, nên tìm mua một tòa nhà phong thuỷ tốt để áp chế. Vừa vặn Thọ Xương Bá phu nhân nói tòa nhà này của bà ấy phong thuỷ rất hợp ta, thiếp thân mới theo Thọ Xương Bá phu nhân đến nhìn xem. Nhưng thật ra Thiếp thân không rõ, nơi này là nhà riêng của Phó thế tử, vì sao Cửu hoàng tử phi ngài sẽ xuất hiện ở đây?"

Nàng cố ý nhấn mạnh "Phó thế tử", có vẻ ý vị thâm trường.

Bùi Nguyên Ca nhìn Liễu phu nhân, trong đôi mắt hình như hiện lên một tia bối rối, nói: "Liễu phu nhân không cần nói lung tung, Oản Yên muội muội là Thọ Xương Bá thế tử phi, hơn nữa bản cung và Thọ Xương Bá phủ cũng coi như có sâu xa, chẳng qua là lại đây thăm người thân mà thôi, không nghĩ tới khéo như vậy, lại đụng tới Liễu phu nhân đến xem phong thuỷ. Chỉ là trùng hợp mà thôi, có quan hệ gì với Phó thế tử?"

Muốn nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua như vậy?

Nhìn thấy bối rối trong mắt nàng, trong lòng Liễu phu nhân càng chắc chắn, ánh mắt đột nhiên lợi hại: "Thăm người thân? Này thật sự kỳ quái, Cửu hoàng tử phi thăm người thân vì sao không đến Thọ Xương Bá phủ, ngược lại đến nhà riêng u tích yên tĩnh này thăm người thân? Nghe Thọ Xương Bá phu nhân nói, tòa nhà này đã thật lâu chưa mở, chỉ có Thọ Xương Bá thế tử có chìa khóa, hiện tại Cửu hoàng tử phi xuất hiện ở đây, sẽ không là ‘gái chiếc’ đến thăm Thọ Xương Bá thế tử ‘trai đơn’ chứ?"

Nói đến câu cuối cùng đã cực kỳ bén nhọn, không có ý tốt.

Dù sao hiện tại đã bắt gặp Bùi Nguyên Ca xuất hiện ở nhà riêng của Phó Quân Thịnh, bà còn cần gì phải sợ?

Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên đứng lên, hơi thở dồn dập không ngừng: "Liễu phu nhân, ngươi lời này có ý gì?"

"Cửu hoàng tử phi thông minh như vậy, chẳng lẽ nghe không hiểu sao?" Thấy ngoài cửa đám người đã dần dần tụ lại xem náo nhiệt, Liễu phu nhân đơn giản cũng không che lấp, nói trắng ra: "Cửu điện hạ loại nào sủng ái Cửu hoàng tử phi, thành thân lâu như vậy ngay cả một thông phòng cũng không có, toàn tâm toàn ý sủng ái Cửu hoàng tử phi, mọi người ở kinh thành đều biết. Nhưng mà, Cửu hoàng tử phi ngươi lại cùng Phó thế tử ở đây lén hẹn hò, ngươi không thấy thẹn với Cửu điện hạ sao? Tuy luận phẩm cấp ta không bằng ngươi, nhưng tốt xấu ta cũng nhìn Cửu điện hạ lớn lên, cũng không thể tha cho ngươi vũ nhục Cửu điện hạ như vậy, chúng ta đến trước mặt quý phi nương nương nói rõ ràng đi!"

Vẻ mặt bà căm phẫn, giống như thật bất bình thay Vũ Hoàng Mặc.

Lời này nói rất lớn, rành mạch rơi vào tai người đứng bên ngoài, nghe được là hoàng tử phi và nam nhân lén hẹn hò, mọi người lập tức sôi trào. Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi ân ái lan truyền khắp nơi, không biết có bao nhiêu người hâm mộ Bùi Nguyên Ca, không nghĩ tới Cửu hoàng tử phi lại làm ra loại chuyện này? Này cũng hơi quá đáng?

Ngoảnh mặt làm ngơ với âm thanh nghị luận hỗn loạn bên ngoài, Bùi Nguyên Ca như trước lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu phu nhân: "Ý của Liễu phu nhân là bản cung và Phó thế tử có tư tình sao? Quả thực nói hươu nói vượn! Bản cung và Phó thế tử thanh thanh bạch bạch, làm sao tha cho ngươi bôi nhọ như vậy?"

"Hừ, chuyện tới nước này, Bùi Nguyên Ca ngươi cũng đừng tưởng che lấp!" Liễu phu nhân cười lạnh: "Nghe nói Cửu hoàng tử phi và Thọ Xương Bá thế tử từng đính hôn, tình chàng ý thiếp, đáng tiếc bị Thái hậu nương nương một câu đánh tan. Tuy sau đó Thọ Xương Bá thế tử cưới Oản Yên công chúa, nhưng ai chẳng biết, lòng Thọ Xương Bá thế tử căn bản không đặt trên người Oản Yên công chúa, thành thân mới ba ngày liền lao tới biên cương, chỉ sợ còn tâm tâm niệm niệm nhớ thương Cửu hoàng tử phi? Lúc này Thọ Xương Bá thế tử vừa hồi kinh, ngay cả nhà cũng không về, không thăm hỏi cha mẹ trước, lại cùng Cửu hoàng tử phi đi vào nhà riêng. Bằng chứng như núi, Cửu hoàng tử phi ngươi còn muốn biện giải như thế nào?"

"Câm mồm!"

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng phẫn nộ quát lớn từ bên trong truyền đến, ngay sau đó Phó Quân Thịnh một thân áo giáp ngân bạch vọt ra, sớm đã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, gân xanh nổi lên, trong ánh mắt có lửa nhìn chằm chằm giống như muốn thiêu đốt Liễu phu nhân, quát: "Ngươi này... Ngươi này điêu phụ nói bậy bạ cái gì? Ta và Cửu hoàng tử phi thanh thanh bạch bạch, làm sao dung thứ cho ngươi nói hươu nói vượn?"

Phó Quân Thịnh vọt ra, ngược lại càng hợp ý Liễu phu nhân.

"A, Phó thế tử đối với Cửu hoàng tử phi trân trọng không thôi, nghe thấy ta nói Cửu hoàng tử phi liền đau lòng, lao tới làm chỗ dựa cho Cửu hoàng tử phi sao?" Liễu phu nhân mắt lạnh nhìn chằm chằm hai người, khóe miệng lại nhếch lên: "Phó thế tử, tân hôn mới ba ngày ngươi liền rời đi kinh thành, ba năm này Oản Yên công chúa vì ngươi chịu bao nhiêu khổ? Hiện tại ngươi lại duy hộ nữ nhân này như vậy, ngươi không thấy thẹn với Oản Yên công chúa sao? Các ngươi một người là hoàng tử phi của Cửu điện hạ, một người là phò mã của Oản Yên công chúa, hiện tại làm ra chuyện vi phạm nhân luân này, các ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống —— "

"Bốp —— "

Liễu phu nhân nói còn chưa dứt đã bị một bạt tai thanh thúy đánh gãy.

Bùi Nguyên Ca trợn mắt trừng Liễu phu nhân, giọng nói lạnh lùng: "Đừng ở đây giả vờ lời lẽ chính nghĩa, Liễu phu nhân ngươi từ lúc vào cửa đến bây giờ, ngay cả hỏi cũng không hỏi tình hình liền một mực chắc chắn bản cung và Phó thế tử có tư tình, theo bản cung thấy, ngươi tới xem phong thuỷ là giả, cố ý đến gây phiền toái cho bản cung mới là thật? Lại dám bôi nhọ danh dự bản cung và Phó thế tử, ngươi thật to gan! Ngươi đã không quản được miệng ngươi, bản cung sẽ thay ngươi quản, Tử Uyển, vả miệng bà ta cho bản cung!"

"Dạ!" Tử Uyển đã sớm kiềm chế không được, tiến lên muốn vả miệng.

Làm sao Liễu phu nhân chịu để cho Tử Uyển đến gần, lúc này né tránh, vừa né tránh vừa hô: "Cửu hoàng tử phi ngươi đây là muốn giết người diệt khẩu sao? Ngươi và Phó Quân Thịnh xuất hiện ở nơi vắng vẻ này, vừa rồi lại trắng trợn táo bạo duy hộ lẫn nhau, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rành mạch, ngươi đừng mơ chặn miệng mọi người!" Càng kêu càng lớn tiếng, cố ý hấp dẫn người tới vây xem.

Nhìn bộ dáng Liễu phu nhân sợ thiên hạ không loạn, Phó Quân Thịnh cáu giận dị thường, tiến lên muốn cản trở bà tiếp tục nói xấu Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca lại lắc đầu, phất phất tay, ý bảo hắn đừng nhúc nhích.

Liễu phu nhân xem như có tâm cơ có thủ đoạn, biết che giấu mục đích chính mình đến đây, đáng tiếc, nhìn thấy nàng xuất hiện ở nhà riêng của Phó Quân Thịnh, Liễu phu nhân quá mức yên tâm, cũng quá không cố kỵ, lại cứ như vậy làm ầm ĩ. Cũng không ngẫm lại, bà có thể an ổn đứng ở chỗ này tự nhiên có 'người giúp đỡ', nếu Liễu phu nhân đủ thông minh, nên ngoan ngoãn nhận hình phạt vả miệng của nàng, còn nếu Liễu phu nhân tiếp tục nháo, kế tiếp sẽ rất phấn khích.

Lúc này Liễu phu nhân đang hô to đại náo: "... Các ngươi như vậy không thẹn với Cửu điện hạ sao, không thẹn với Oản Yên công chúa sao, các ngươi……….."

Đúng lúc này, một giọng nói mềm nhẹ nhưng lãnh liệt từ bên cạnh truyền đến: "Liễu phu nhân, ta không rõ, phò mã như thế nào thực xin lỗi ta?" Ngay sau đó, một người quần áo vàng nhạt từ bên trong chậm rãi đi ra, tú lệ tôn quý, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như hàn sương, chính là Vũ Oản Yên. Nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm Liễu phu nhân, nói: "Ta và Cửu hoàng huynh vốn là huynh muội, đi lại cũng là chuyện bình thường, vì sao ta và phò mã mời Cửu hoàng tẩu đến nhà làm khách, lại làm cho Liễu phu nhân sinh ra nhiều lời đồn đãi nhảm nhí như vậy? Hôm nay trước mặt ta, ngươi dám nói ta và phò mã bằng mặt không bằng lòng, dám bôi nhọ Cửu hoàng tẩu, ở sau lưng không biết còn bố trí ta như thế nào?"

Nhìn thấy Vũ Oản Yên xuất hiện, Liễu phu nhân lập tức chấn động, giống như con vịt bị bóp cổ, rốt cuộc không nói ra lời.

Sao lại thế này?

Đây là có chuyện gì? Không phải chỉ có Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh ở trong nhà sao? Vì sao Vũ Oản Yên cũng có mặt? Nhưng cho dù như thế nào, chuyện lần này không thể có sai, cho dù Vũ Oản Yên ở đây cũng phải định tội danh hoàn toàn, không thể cho Bùi Nguyên Ca có cơ hội xoay người.

Liễu phu nhân tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức giả bộ đồng tình, nói với Vũ Oản Yên: "Oản Yên công chúa, thiếp thân biết trong lòng ngài khổ, dù sao Phó thế tử là trượng phu của ngài. Nhưng mà, Oản Yên công chúa, tục ngữ nói đúng lắm, giấu bệnh sợ thầy, đến cuối cùng chỉ là hại chính mình mà thôi! Phó Quân Thịnh bạc tình bội nghĩa, lại có tư tình với Cửu hoàng tẩu của ngài, thật sự thiên lý không tha. Ngài yên tâm, cho dù như thế nào, thiếp thân đều đứng bên phe ngài, làm chứng cho ngài, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đôi gian phu dâm phụ này!"

Bà nói như vậy, giống như Vũ Oản Yên vì mặt mũi, che lấp cho Phó Quân Thịnh và Bùi Nguyên Ca, càng tọa thực hai người có tư tình.

Nghe được Liễu phu nhân nói như vậy, bên cạnh lập tức vang lên vài tiếng hít khí, giống như bị dọa cực kỳ chấn kinh.

Ngay cả Vũ Oản Yên đều nhịn không được kinh hồn táng đảm nhìn nhìn bên cạnh, gần như có thể cảm giác được nhiệt độ không khí quanh mình đột nhiên lạnh hơn rất nhiều, băng hàn tận xương. Không nghĩ tới Liễu phu nhân lại dám nói ra bốn chữ này, xưa nay Cửu hoàng huynh yêu thương Cửu hoàng tẩu như trân bảo, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nàng bị người bôi nhọ như vậy? Lần này Liễu phu nhân thật sự hoàn toàn xong đời!

Thấy mọi người bỗng nhiên không nói chuyện, Liễu phu nhân còn tưởng rằng chính mình lời nói thích đáng, đả động mọi người, đang muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên nhận thấy được một tầm mắt làm người ta tim đập nhanh, đột nhiên quay đầu nhìn lại, lập tức lắp bắp kinh hãi, cả người cứng ngắc, nửa chữ cũng không nói ra lời.

Chỉ thấy bên cạnh núi giả dốc cao chót vót không biết khi nào đứng một người nam tử tuổi trẻ, một thân mãng bào màu tím chỉ vàng, đầu đội kim quan, bên hông ngọc đái, nhưng cho dù phục sức quý giá huy hoàng đến mức nào cũng không thể che lấp dung nhan hắn tuyệt mỹ như yêu nghiệt, ảm đạm thất sắc trước đôi mắt liễm diễm sáng như sao trời. Khóe miệng hắn hơi cong, biểu tình giống như đang cười, nhưng đôi mắt lãnh liệt như băng sương, cùng với sương mù vô hình bốn phía đều đang nói rõ người trước mắt có bao nhiêu tức giận, cỡ nào đáng sợ...

"Cửu... Cửu điện hạ..." Liễu phu nhân lắp bắp: "Ngài... Sao ngài... lại ở đây?"

Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải nói Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh trai đơn gái chiếc ở nhà riêng Phó phủ sao? Vì sao hiện tại chẳng những Vũ Oản Yên có mặt, ngay cả Cửu điện hạ cũng ở đây? Nếu vừa rồi Vũ Oản Yên xuất hiện bà còn có thể nói lời càn quấy, hiện tại Cửu điện hạ cũng ở, hai đôi vợ chồng, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng Bùi Nguyên Ca và Phó Quân Thịnh lén hẹn hò. Mà vừa rồi lời bà nói cũng không thể thu hồi ...

Nghĩ đến đây, Liễu phu nhân tuyệt vọng chân đều mềm.

Vũ Hoàng Mặc cũng không trả lời, chậm rãi đi về phía Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân lập tức cảm thấy nghênh diện có ngàn cân áp lực, Cửu điện hạ đến gần một bước, áp lực kia liền nặng một phần, ép tới bà không thở nổi. Biết rõ giờ phút này Cửu điện hạ nguy hiểm vô cùng, Liễu phu nhân theo bản năng muốn chạy, nhưng không hiểu sao lại bị áp bách, nửa điểm không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu điện hạ đi đến trước mặt mình.

"Thật là to gan, dám vũ nhục hoàng tử phi của bản điện hạ như vậy?"

Vũ Hoàng Mặc lạnh lùng nhìn bà, sau đó giơ tay lên.

"Bốp —— "

Hung hăng một bạt tai đánh trên mặt Liễu phu nhân, trong sân yên tĩnh châm rơi có thể nghe, âm thanh kia phá lệ thanh thúy.

Lực đạo của Vũ Hoàng Mặc lớn hơn Bùi Nguyên Ca nhiều, một bạt tai này hung hăng quăng Liễu phu nhân ra ngoài, đánh lên vách tường đối diện, lập tức trán chảy máu ròng ròng, đối lập với gương mặt bảo dưỡng trắng nõn của bà có vẻ phá lệ ghê người. Liễu phu nhân bị một bạt tai này đánh cho đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy hai gò má và trán đều đau đớn không chịu nổi, cũng không dám lại làm càn, cầu xin nói: "Cửu điện hạ, đây là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi —— "

"Hiểu lầm?" Không đợi bà nói xong, Vũ Hoàng Mặc đã cắt đứt lời bà, cười lạnh nói: "Hiểu lầm? Bản điện hạ ở bên cạnh nhìn thấy rõ rành mạch, bắt đầu từ lúc tiến vào, ngươi luôn miệng nói lung tung. Chẳng lẽ là tai của bản điện hạ bị điếc, cố ý nói xấu ngươi hay sao?"

"Này..." Liễu phu nhân tâm hoảng ý loạn, muốn giải thích lại không biết phải nói sao.

"Tân hôn không bao lâu phò mã đã rời kinh thành, đó là phò mã có chí tiến thủ, một lòng muốn vì nước giết địch, sao trong miệng ngươi lại thành phò mã và Oản Yên muội muội bằng mặt không bằng lòng? Hôm nay Oản Yên muội muội và phò mã gặp lại, trong lòng vui mừng, vừa vặn gặp được bản điện hạ và hoàng tử phi ra cung du ngoạn, nhất thời hứng khởi, mời chúng ta đến nhà này, sao trong miệng ngươi lại trở nên xấu xa như vậy? Nói đến cùng, bản điện hạ và Oản Yên muội muội đều là người trong hoàng thất, sao các ngươi dám lung tung bố trí, bôi nhọ hoàng tử phi của bản điện hạ trước mặt mọi người? Trước mặt chúng ta mà dám như thế, không biết sau lưng còn bố trí chúng ta như thế nào?" Vũ Hoàng Mặc lạnh lùng nhìn gần Liễu phu nhân, vẻ mặt âm hàn như quỷ mị.

Lời này cũng đã giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả.

Thì ra là Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi ra cung du ngoạn, vừa vặn gặp được Oản Yên công chúa và Phó thế tử, họ mới mời Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi đến nhà này. Dù sao Cửu điện hạ và Oản Yên công chúa cũng là huynh muội, huynh muội mời lẫn nhau cũng là chuyện bình thường, sao tâm tư Liễu phu nhân lại suy diễn xấu xa? Hay chính là cố ý bôi nhọ Cửu hoàng tử phi? Trong lòng mọi người khó tránh khỏi hiện lên nghi hoặc như vậy.

Dù sao, Oản Yên công chúa và Cửu điện hạ đều ở đây, như vậy ai sẽ nghĩ theo hướng tư tình?

Mà cũng có người tâm tư linh mẫn, liên tưởng đến trước đó Thất điện hạ liên tiếp gặp chuyện không may, cuối cùng cuốn vào vụ án khoa cử làm rối kỉ cương bị cấm túc, trong lòng có chút hiểu được. Trước kia Cửu điện hạ và Thất điện hạ không phân biệt cao thấp, được xưng là "kinh thành song kiệt", nay Thất điện hạ đã xảy ra chuyện, mà Liễu phu nhân lại là chị dâu của Liễu quý phi, chắc là cảm thấy nay Cửu điện hạ phong cảnh vô hạn, cho nên cố ý bôi nhọ danh dự Cửu hoàng tử phi, làm cho Cửu điện hạ hổ thẹn, miễn cho Cửu điện hạ giành hết tiếng tốt, khiến cho Thất điện hạ bị cấm túc càng ảm đạm không ánh sáng.

Lại lấy danh dự nữ tử làm văn, còn luôn miệng nói suy nghĩ cho Cửu điện hạ và Oản Yên công chúa, thật sự là không biết xấu hổ!

Mọi người nghĩ, liền nhịn không được mắng lên.

"Cửu điện hạ, trước mặt nhiều người như vậy Liễu phu nhân bôi nhọ danh dự của thiếp, cũng nói xấu Cửu điện hạ ngài, thiếp thân thật sự không có mặt mũi gặp người..." Đúng lúc này, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên anh anh khóc lên, xoay người nhào vào lòng Vũ Hoàng Mặc, ủy khuất nói: "Chuyện này nếu không cho thiếp thân một lời giải thích hợp lý, thiếp thân tuyệt đối không bỏ qua!"

"Nàng yên tâm, chuyện này bản điện hạ tất nhiên sẽ truy cứu đến cùng!" Vũ Hoàng Mặc nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, lập tức lạnh giọng quát: "Người đâu, kéo Liễu phu nhân xuống, đánh hai mươi đại bản, sau đó nhốt vào đại lao Kinh Cấm Vệ, không cho bất cứ ai thả bà ấy ra! Nếu Liễu Cẩn Nhất tìm tới, kêu hắn đến trước mặt bản điện hạ đòi người, chuyện này, Liễu Cẩn Nhất nhất định phải cho bản điện hạ một lời giải thích hợp lý!"

Ám vệ bên người Vũ Hoàng Mặc lập tức lĩnh mệnh, tiến lên kéo Liễu phu nhân ra bên ngoài, bắt đầu trượng hình.

Tiếng đại bản gỗ đánh vào thịt người cộng thêm Liễu phu nhân kêu khóc đau đớn rất nhanh vang lên ngay trong sân. Liễu phu nhân ăn sung mặc sướng quen rồi, hai mươi đại bản đánh xong, toàn bộ nửa người dưới đều là máu, ngay cả khí lực để la cũng không còn, bị ám vệ trực tiếp kéo dài tới đại lao Kinh Cấm Vệ giam giữ.

Trong đại lao âm lãnh ẩm ướt, Liễu phu nhân chỉ cảm thấy vết thương nửa người dưới càng ngày càng đau.

Mấy ám vệ hành hình lực đạo rất nặng, mỗi một gậy đánh xuống đều nặng ngàn cân, hai mươi đại bản đánh xong bà cảm giác ngay cả xương cốt đều bị đánh nát. Liễu phu nhân làm sao từng nếm thử đau đớn như vậy? Đã sớm khóc một phen nước mắt một phen nước mũi, lúc này ngay cả cổ họng đều kêu ách, rốt cuộc không phát ra tiếng. Nhưng lời cuối cùng Vũ Hoàng Mặc nói làm cho bà cảm thấy sợ hãi hơn so với trên người đau... Giam bà ở đại lao Kinh Cấm Vệ, làm cho lão gia đi tìm hắn đòi người, Cửu điện hạ nói lời này rõ ràng muốn nháo chuyện ầm ĩ lên.

Mà có Cửu điện hạ và Vũ Oản Yên song song xuất hiện, chuyện này cho dù như thế nào đều là bà đuối lý, chuyện này chỉ sợ khó có thể thu thập!

Lần này phải làm thế nào mới tốt đây?

Liễu phu nhân nghĩ, càng cảm thấy nôn nóng tuyệt vọng...

Mà ở nhà riêng Phó phủ, Oản Yên công chúa và Cửu điện hạ trước sau xuất hiện, chuyện đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, mọi người xem náo nhiệt chậm rãi tan, Thọ Xương Bá phu nhân đã được Phó Quân Thịnh trấn an rời đi. Sau khi Phó Quân Thịnh đưa mẫu thân trở về, trong phòng to như vậy chỉ còn một mình Vũ Hoàng Mặc ngồi ở ghế trên, nhìn thấy hắn trở về, lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì.

Phó Quân Thịnh biết Vũ Hoàng Mặc đang đợi hắn trở về, yên lặng ngồi xuống.

"Phó thế tử, ngươi cũng thấy đấy, hiện tại có bao nhiêu người đang chờ bắt nhược điểm của Nguyên Ca và ta, dưới tình huống như vậy, ngươi lại làm cho Nguyên Ca đến nhà riêng của ngươi, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không? Hôm nay may nhờ ta biết chuyện, nhận thấy không ổn, để ngừa vạn nhất, làm cho người ta đi gọi Oản Yên muội muội lại đây, cũng may mắn tới kịp mới không gây thành họa lớn!" Vũ Hoàng Mặc lạnh lùng: "Nếu chúng ta tới trễ trong chốc lát, nếu Liễu phu nhân đến sớm trong chốc lát, Phó thế tử, Phó tướng quân, xin hỏi chuyện này ngươi muốn giải thích như thế nào? Ngươi có thể bảo đảm Nguyên Ca sẽ không bị thương tổn gì sao?"

"Ta..." Phó Quân Thịnh muốn nói lại thôi.

"Đừng nói với ta ngươi không có lòng riêng, nếu ngươi không có lòng riêng, ngươi nên tới tìm ta mà không phải tìm Nguyên Ca. Ngươi là trượng phu của Oản Yên, ta và Oản Yên là huynh muội, ngày sau cơ hội chúng ta gặp mặt rất nhiều, ta không hy vọng lại truyền ra lời đồn đãi giống vầy, cho nên tốt nhất ngươi và Oản Yên sống cho tốt, không cần lại mang phiền toái đến cho Nguyên Ca!" Vũ Hoàng Mặc không chút khách khí nói: "Ngươi đã cưới Oản Yên, ba năm này, Oản Yên như thế nào chống đỡ Phó phủ, ngươi sớm muộn gì cũng biết. Nếu ngươi là một nam nhân, hãy đối xử tốt với Oản Yên, không cần sinh ra tâm tư khác!"

Bị hắn nói trắng ra bén nhọn đâm vào trong lòng đau nhức, nhưng Phó Quân Thịnh nửa điểm cũng không thể phản bác.

Tình hình vừa rồi đã rất rõ ràng, hắn chỉ muốn một mình ở cùng Nguyên Ca một lát, mặc dù không có ý niệm xấu xa gì trong đầu, lại vẫn mang phiền toái đến cho Nguyên Ca muội muội, nếu không phải Cửu điện hạ và Vũ Oản Yên tới kịp, nếu bị Liễu phu nhân bắt quả tang hắn và Nguyên Ca muội muội hai người ở cùng nhau trong nhà riêng, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi... Cửu điện hạ nói đúng, nay thân phận hắn và Nguyên Ca muội muội không như trước, nếu hắn còn ôm ảo tưởng không nên có, chỉ sẽ mang đến mầm tai vạ cho Nguyên Ca muội muội...

"Thực xin lỗi, về sau ta sẽ nhớ kỹ!" Phó Quân Thịnh thấp giọng nói, đau kịch liệt nhưng vẫn quyết đoán.

"Tốt nhất như thế!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói: "Tử Uyển nói, thương thế của Hàn Lân không thích hợp di động, cho nên tạm thời còn muốn mượn tòa nhà này của Phó thế tử để dưỡng thương, không biết Phó thế tử có cho phép hay không?"

Phó Quân Thịnh vừa mới gây ra họa, lúc này cực lực muốn bù lại, gật đầu nói: "Không có vấn đề."

"Vậy đa tạ, Tử Uyển biết y thuật, làm cho nàng lưu lại chiếu cố Hàn Lân, ta và Nguyên Ca còn có việc, không thể ở lâu, cáo từ!" Nhìn bộ dáng Phó Quân Thịnh, Vũ Hoàng Mặc đứng dậy, trong nháy mắt xoay người, khóe miệng lặng yên cong lên một chút ý cười, hừ, có giáo huấn lần này, xem ngươi về sau còn dám đánh chủ ý lên Nguyên Ca hay không?

Trên đường về Xuân Dương cung, Vũ Hoàng Mặc tựa vào gối mềm, sắc mặt xanh mét, xoay mặt không nhìn tới Bùi Nguyên Ca.

Tử Uyển ở lại đó chăm sóc bệnh tình Hàn Lân, Sở Quỳ thay thế hầu hạ trong xe ngựa, nhìn vẻ mặt Cửu điện hạ tức giận, trong lòng nàng không khỏi không yên, nhẹ nhàng túm túm ống tay áo Bùi Nguyên Ca, chỉ chỉ Cửu điện hạ sắc mặt khó coi, lặng lẽ làm một thủ thế, ý bảo Bùi Nguyên Ca nhận lỗi với Cửu điện hạ, dù sao lần này tiểu thư lén gặp Phó thế tử có điều không ổn, còn mém chút gây họa, cũng khó trách Cửu điện hạ tức giận.

Bùi Nguyên Ca liếc Vũ Hoàng Mặc một cái, không nói gì.

"Cái kia, hoàng tử phi và Cửu điện hạ nhất định có chuyện muốn nói, nô tỳ đi ra ngoài trước!" Mắt thấy không khí không đúng, Sở Quỳ cảm thấy chính mình không thích hợp ở nơi này, liền tìm cớ rời đi, để xe ngựa lại cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca.

Thấy Nguyên Ca vẫn không mở miệng nói chuyện, Vũ Hoàng Mặc có chút thiếu kiên nhẫn.

"Bùi Nguyên Ca!" Vũ Hoàng Mặc nói từng chữ một, có chút dẫu miệng, cắn răng nói: "Nàng không có gì muốn giải thích với ta sao?" Tình huống này, chẳng phải Nguyên Ca nên giải thích chuyện hôm nay, cho thấy nàng và Phó Quân Thịnh không có gì, hơn nữa bởi vậy lòng mang áy náy đối với hắn, kế tiếp vài ngày hẳn là dịu dàng ôn tồn, bình ổn giận dữ trong lòng hắn sao?

Vì sao nàng lại nửa lời không đề cập tới? Hơi quá đáng nha!

Đêm nay trở về phải giáo huấn nàng một trận mới được! Vũ Hoàng Mặc trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tìm cớ cho hành vi buổi tối của chính mình.

"Vũ Hoàng Mặc, loại chuyện được tiện nghi còn khoe mẽ như thế này chàng chơi một lần trước mặt Phó Quân Thịnh đã đủ rồi, trước mặt ta còn chơi thủ đoạn? Vừa ăn cướp vừa la làng có phải không? Chàng lại dám hỏi ta! Chàng còn dám hỏi ta!" Hắn không mở miệng còn tốt, vừa nói chuyện này, Bùi Nguyên Ca liền nhịn không được phát lửa giận, cầm lên gối mềm trong xe ném qua Vũ Hoàng Mặc.

Hỗn đản chết tiệt, lại dám trêu cợt nàng, còn muốn nàng xin lỗi trước? Không có cửa đâu!

"Nguyên Ca... Nàng nói vậy có ý gì?" Vũ Hoàng Mặc có chút chột dạ, ánh mắt đảo đảo.

"Có ý gì? Không có ý gì." Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói: "Chẳng qua, cho dù Phó Quân Thịnh không biết nặng nhẹ, cũng nên biết ta và hắn đến nhà riêng có bao nhiêu ảnh hưởng, chuyện Hàn Lân bí ẩn, hắn làm việc tự nhiên cẩn thận, không có khả năng không quan sát phía sau có người theo dõi hay không? Huống chi Triệu Cảnh là thuộc hạ của cha ta từ trước, chuyên quản tình báo, tra xét tin tức, hiểu biết linh mẫn; Hàn Tủy là ám vệ của chàng, có ba người như vậy ở đây, nếu còn có thể bị hạ nhân một quan văn như Liễu phủ một đường theo dõi đến nhà riêng mà không phát hiện chút nào, ta cảm thấy tất cả bọn họ nên đi chết hết cho rồi ..."

Vũ Hoàng Mặc thấp giọng ho khan vài tiếng, không nói gì.

"Ta mời chàng lại đây, chính là vì Hàn Lân là chàng phái đi làm việc, chuyện cơ mật như vậy, chàng vô duyên vô cớ mời Oản Yên lại đây, có lẽ Phó Quân Thịnh nghĩ là chàng đang ghen mới làm vậy, nhưng ta sẽ không cảm thấy thế; còn nữa, lúc Thọ Xương Bá phu nhân gõ cửa, chàng không kinh ngạc chút nào; hơn nữa, đây rõ ràng là nhà riêng của Phó Quân Thịnh, chàng lại lệnh cho Tử Uyển đi mở cửa, chàng cảm thấy thực hợp tình hợp lý sao? Lúc Liễu phu nhân mới nháo lên, rõ ràng ngay từ đầu chàng có thể ra mặt, kết quả chàng lại cố ý không ra... Dựa vào những dấu hiệu này, nếu ta còn nhìn không ra đây là chàng thiết kế, ta cũng nên đi chết cho rồi!"

Vũ Hoàng Mặc thở dài, vẻ mặt đau khổ nghĩ, vì sao Nguyên Ca thông minh như vậy chứ?

Chẳng lẽ không thể bị hắn hù một lần sao?

"Nói đi!" Bùi Nguyên Ca lạnh lùng: "Là chàng truyền tin tức cho Liễu phủ bên kia, ta nói không sai chứ?"

"Vẫn là Nguyên Ca nàng thông minh lanh lợi! Nàng xem, Phó Quân Thịnh và Vũ Oản Yên hai tên ngốc kia, cái gì cũng không phát hiện, nhưng Nguyên Ca nàng lập tức liền hiểu được, không hổ là thê tử của Vũ Hoàng Mặc ta!" Nếu đã bị Nguyên Ca xem thấu, Vũ Hoàng Mặc lập tức thay đổi khuôn mặt, nhẹ nhàng đặt gối mềm phía sau Nguyên Ca, ân cần cẩn thận, trên mặt tràn đầy ý cười, dịu dàng như muốn chảy nước: "Ta làm như vậy cũng là dụng tâm lương khổ..." xong chậm rãi nói chuyện trải qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.