Chương trước
Chương sau
Editor: Vy Vy 1505

An Thành Uyên một thân áo xanh, gọn gàng sạch sẽ, cũng không có vẻ hăng hái của tân khoa bảng nhãn, ngược lại vẫn cao ngạo như vân tùng trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hoàng Mặc sáng ngời, vẻ mặt cung kính: "Đệ tử lần này đến là thỉnh tội trước đó mạo phạm Cửu hoàng tử phi và Cửu điện hạ, nay vụ án làm rối kỉ cương khoa cử đã kết thúc, gia huynh cũng bình yên vô sự, đệ tử tuân thủ hứa hẹn, đến tùy ý Cửu hoàng tử phi và Cửu điện hạ xử lý."

Ngay lúc nghe hắn đặt Cửu hoàng tử phi trước Cửu điện hạ, Vũ Hoàng Mặc chỉ biết An Thành Uyên là người thông minh.

Có lẽ trong trò chơi văn chương, hắn không bằng ca ca An Thành Tuyển, nhưng so về đạo lý đối nhân xử thế, làm việc nhạy bén, An Thành Uyên hơn xa An Thành Tuyển.

Nhưng mà, nay đúng là lúc tân khoa bảng nhãn đường làm quan rộng mở, không đi gặp mặt bạn bè, mượn sức quan hệ, cũng không đi bái phỏng ân sư, thăm viếng quan viên, ngược lại đi gặp hắn thỉnh tội, tùy ý hắn xử lý. An Thành Uyên nhưng thật ra có chút thú vị... Vũ Hoàng Mặc nghĩ, lộ ra một chút ý cười nghiền ngẫm, nói: "Thôi, ngươi mạo phạm Cửu hoàng tử phi nhưng đã trúng một thiết bồ đề của bản điện hạ xem như trừng phạt, coi như huề nhau đi! Nhưng thật ra ta phải chúc mừng An công tử tên đề bảng vàng, cùng với lệnh huynh đoạt trạng nguyên bảng nhãn, có thể nói là một giai thoại."

Đôi mắt An Thành Uyên sáng lên, lập tức nói: "Còn phải đa tạ Cửu điện hạ!"

Hắn đa ta là vì Cửu điện hạ dạy hắn xé bảng vàng, ầm ĩ vụ án trực tiếp đến trước mặt Hoàng đế, quan trọng nhất là đúng lúc được tin tức của huynh trưởng. Nhưng mà, hiệp nghị giữa hắn và Cửu điện hạ là bí mật, không nên nói rõ.

"Không cần, về sau tận trung báo quốc là được!" Vũ Hoàng Mặc cười nói.

An Thành Uyên giương mắt, trong đôi mắt hàm chứa sáng ngời quang mang: "Vậy sau này xin Cửu điện hạ chỉ giáo nhiều hơn!"

"Lời này có ý gì?" Vũ Hoàng Mặc nhíu mày.

An Thành Uyên mỉm cười, vẻ mặt vui mừng nói: "Đệ tử vận khí tốt, ba cử tử thi đậu đầu bảng kỳ thi văn hẳn là ở Hàn Lâm viện nhận chức, nhưng vừa vặn nghe nói Kinh Cấm Vệ thiếu một văn thư, Lại bộ khó xử không thôi, đệ tử liền tự tiến cử mình, qua mấy ngày liền có văn thư chính thức bổ nhiệm, đến lúc đó đệ tử thành thuộc hạ làm việc dưới trướng Cửu điện hạ, tự nhiên xin Cửu điện hạ chỉ giáo nhiều hơn!"

"A? Hàn Lâm viện biên tu thanh quý văn nhã, lại là thiên tử cận thần, nói không chừng ngày nào đó được phụ hoàng coi trọng, có thể thăng chức rất nhanh. Huống chi trước đó An công tử tố giác vụ án khoa cử làm rối kỉ cương, vì triều đình lập công lớn, phụ hoàng thực tán thưởng ngươi và lệnh huynh. Sao An công tử không cần tiền đồ tốt, lại ủy khuất nhậm chức ở Kinh Cấm Vệ làm một văn thư nho nhỏ? Thực khiến bản điện hạ cảm thấy khó hiểu." Vũ Hoàng Mặc chậm rãi nói, nghiền ngẫm nhìn An Thành Uyên, càng cảm thấy người này thú vị.

An Thành Uyên nhìn nhìn người chung quanh, lại nhìn Vũ Hoàng Mặc.

Vũ Hoàng Mặc vuốt cằm nói: "Không sao, ngươi nói đi!"

"Tuy rằng đệ tử tố giác khoa cử làm rối kỉ cương có công, nhưng hậu quả là Thất điện hạ bị phạt cấm túc, làm sao Thất điện hạ và Liễu thị có thể dễ dàng buông tha đệ tử? Có lẽ nay đệ tử nổi bật chính thịnh, bọn họ không dám làm gì, nhưng đợi cho chuyện bình ổn, với năng lực của Thất điện hạ và Liễu thị, muốn đắn đo một quan viên mới như đệ tử còn không phải dễ dàng? Nay trên triều đình chỉ có Cửu điện hạ có địa vị ngang với Thất điện hạ, đối với đệ tử mà nói, trên đời này không còn nơi nào tốt hơn so với Kinh Cấm Vệ! Còn nữa, lúc trước Cửu điện hạ chỉ điểm đệ tử làm việc cũng làm cho đệ tử vô cùng kính ngưỡng khâm phục, bởi vậy đệ tử cũng nguyện ý đi theo Cửu điện hạ."

Biết Vũ Hoàng Mặc đa mưu túc trí, ở trước mặt hắn che lấp chẳng qua là diễn hề mà thôi, bởi vậy An Thành Uyên thản nhiên nói, không mang theo nửa điểm che lấp.

Ca ca văn thải và học thức có lẽ phong phú hơn chính mình, nhưng tâm tư thuần thiện thậm chí có chút ngây thơ, tuy rằng đã trải qua chuyện Vạn Quan Hiểu, nhưng bởi vì cuối cùng thành công tố giác khoa cử làm rối kỉ cương, bởi vậy vẫn tin tưởng triều đình. Nhưng An Thành Uyên rất rõ ràng, nếu không phải hắn ngẫu nhiên gặp được Cửu điện hạ, nếu không phải Cửu điện hạ chỉ điểm hắn xé bảng vàng, nháo ầm ĩ chuyện này, chỉ sợ bọn họ chẳng những không thể tố giác khoa cử làm rối kỉ cương, mà còn chết không có chỗ chôn. Ca ca ngây thơ, hắn không thể đi theo ca ca cùng nhau ngây thơ, bởi vậy tình nguyện đến Kinh Cấm Vệ làm văn thư, leo lên Cửu điện hạ, hắn cũng không nguyện ý ở lại Hàn Lâm viện làm biên tu.

Huống chi, Cửu điện hạ chỉ điểm hắn phương pháp xé bảng vàng cũng thực hợp tâm tư, phong cách của hắn.

Bởi vậy hắn cố ý nghiên cứu tác phong làm việc của Cửu điện hạ, rút ra kết luận, Cửu điện hạ tuyệt đối là người thông minh, ánh mắt chuẩn, thủ đoạn ngoan, không chút nào ướt át bẩn thỉu, chỉ cần có thể được Cửu điện hạ tán thành, đi theo Cửu điện hạ chắc chắn sẽ không ngã xuống! Huống chi, nay hắn cũng cần Cửu điện hạ giúp hắn chống đỡ Thất điện hạ và đám người Liễu quý phi.

Một khi đã như vậy, không bằng từ lúc bắt đầu hoàn toàn cho thấy ý tìm nơi nương tựa.

Vừa rồi Cửu điện hạ cố ý chúc mừng hắn trúng bảng nhãn, có lẽ ngài ấy đối với hắn cũng có chút hứng thú, chưa chắc sẽ cự tuyệt. Chỉ cần có thể bắt đầu tốt, sau này chậm rãi kinh doanh, vẫn là có hi vọng! An Thành Uyên trầm tư nghĩ.

Vũ Hoàng Mặc trải qua thế sự, ánh mắt loại nào tinh chuẩn, liếc mắt một cái đã xem thấu tâm tư An Thành Uyên, huống chi, thái độ An Thành Uyên thực thẳng thắn thành khẩn, từ lúc bắt đầu đã không tính che lấp, trong lòng không khỏi có chút bật cười. An Thành Uyên thật đúng là thú vị, xem mọi chuyện thấu triệt, ánh mắt tinh chuẩn, làm việc quả quyết cơ trí, nhưng thật ra thú vị hơn nhiều so với huynh trưởng hắn thiện tâm, có chút cổ hủ. Vừa mới vào quan trường đã có ánh mắt quyết đoán như vậy, nếu tương lai được dạy dỗ thật tốt, tất nhiên là trợ thủ đắc lực!

Nếu quyết tâm đến đỡ Vũ Hoàng Hãn thượng vị, Vũ Hoàng Mặc tự nhiên sẽ không dại dột phạm kiêng kỵ, trên triều đường kéo đảng kết phái, giao tiếp rộng quần thần, rõ ràng chính là phạm Hoàng đế kiêng kỵ, cho dù là phụ hoàng hay là Vũ Hoàng Hãn, chỉ sợ đều khó có thể dễ dàng tha thứ. Chẳng bằng lén lút bồi dưỡng vài tâm phúc chân chính đắc lực càng thêm ổn thỏa. Mà trải qua vụ án khoa cử làm rối kỉ cương, An Thành Uyên nhưng thật là lựa chọn không tệ.

Không nghĩ tới vụ án khoa cử làm rối kỉ cương không chỉ đả kích Vũ Hoàng Diệp, còn trời xui đất khiến cho hắn một trợ thủ tiềm năng như An Thành Uyên.

"Đã biết!" Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu: "Ngươi yên tâm, huynh trưởng ngươi ở Hàn Lâm viện, bản điện hạ cũng sẽ chiếu cố, ngươi cứ an tâm làm việc."

"Đa tạ Cửu điện hạ!" An Thành Uyên trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái.

Hắn không nhìn lầm, quả nhiên Cửu điện hạ là một lựa chọn tốt, thông minh lại sâu sắc, lập tức đã bắt được mấu chốt, chẳng những chấp nhận hắn quy phục, còn biết hắn lo lắng huynh trưởng. Đương nhiên, tiếp thu hắn quy phục, cũng không nghĩa là hắn lập tức trở thành tâm phúc của Cửu điện hạ, tiếp thu chỉ là bước đầu tiên, Cửu điện hạ đã cho hắn cơ hội, kế tiếp phải nhìn hắn biểu hiện! An Thành Uyên hít sâu một hơi, lại hành lễ với Vũ Hoàng Mặc, sau đó rời đi.

"An Thành Uyên nhưng thật ra rất thú vị!" Đi trên đường đá xanh ở Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca nói nhỏ.

Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu, cười nói: "Ừ, là người thông minh."

Biết Nguyên Ca nhớ thương cha mẹ, bởi vậy sau khi thành hôn, cứ cách khoảng nửa tháng Vũ Hoàng Mặc lại cùng nàng về Bùi phủ, đừng nói Bùi Nguyên Ca nay là hoàng tử phi, cho dù làm dâu nhà người bình thường, cũng rất khó có thể về nhà mẹ đẻ thường xuyên như vậy. Chuyện này biểu hiện Vũ Hoàng Mặc sủng nịch và dung túng nàng, tất cả mọi người nhìn thấy rành mạch, bởi vậy Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc đi ra nghênh đón trong đôi mắt đều mang theo ý cười thật sâu, còn có chuyện gì làm cho cha mẹ an tâm hơn chuyện nữ nhi có thể gả cho phu quân tốt?

Nghe nói tỷ phu và tỷ tỷ lại về thăm nhà, Trịnh Lễ Kiệt tự nhiên cũng vui mừng không thôi.

Vì thế, sau khi dùng cơm xong, trò chuyện một lát với vợ chồng Bùi Chư Thành, Vũ Hoàng Mặc lại xách Trịnh Lễ Kiệt đi về phía diễn võ trường. Từ trước trong lòng ghen tỵ, xuống tay có chút ác, nay biết Trịnh Lễ Kiệt và Nguyên Ca chỉ là tình cảm tỷ đệ, Vũ Hoàng Mặc tự nhiên sẽ không giống lúc trước, khoa tay múa chân chỉ điểm và dạy bảo hắn rất nhiều, đa số đều chỉ cho Trịnh Lễ Kiệt nhận thấy được chính mình chỗ thiếu hụt, lại sửa đúng.

Về phần lực đạo, vẫn không nhẹ chút nào.

Nguyên nhân rất đơn giản, Vũ Hoàng Mặc thà rằng trong quá trình diễn luyện với hắn, Trịnh Lễ Kiệt nhiều nếm chút khổ sở, bởi vì đau mà nhớ kỹ giáo huấn, cũng không muốn lúc này dung túng, đợi cho chân chính đánh nhau với kẻ thù chịu thiệt, dù sao, hắn còn có thể thu liễm lực đạo, sẽ không làm cho Trịnh Lễ Kiệt bị thương, nhưng khi gặp kể thù lại là từng chiêu lấy mạng. Lúc này làm cho Trịnh Lễ Kiệt nhiều nếm chút khổ sở tốt hơn nhiều so với tương lai bị hủy trong tay kẻ thù.

Ngoại trừ võ nghệ, cũng cần dạy Trịnh Lễ Kiệt đạo lý đối nhân xử thế, quan trường lui tới.

Mà phương diện này, ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng không nhất định có thể dạy Trịnh Lễ Kiệt, nhưng càng thêm quan trọng so với võ nghệ.

Người một nhà đang hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên có người của Kinh Cấm Vệ đến Bùi phủ báo tin, nói là Kinh Cấm Vệ có việc gấp cần Cửu điện hạ xử trí, không thể chậm trễ. Vũ Hoàng Mặc đương nhiên không muốn lỡ chính sự, nhưng hắn lại càng không yên tâm Nguyên Ca, có vết xe đổ lần trước Vũ Hoàng Diệp bắt cóc xe ngựa, hắn phá lệ để ý an toàn của Nguyên Ca khi ra ngoài, sợ lại xảy ra chuyện không may. Nhưng mà, thấy Nguyên Ca và cha mẹ đang trò chuyện vui vẻ, nếu cứ như vậy đưa nàng trở về, hình như cũng có chút gây mất hứng...

Thấy vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc, Bùi Chư Thành biết ngay tâm tư của hắn, cười nói: "Hoàng Mặc con đi làm chính sự đi! Ca nhi ở đây có cha lo! Đến giờ cha sẽ phái người đưa nàng trở về, không có việc gì."

Lúc Vũ Hoàng Diệp bắt cóc xe ngựa, ông cũng nhận được tin tức, đương nhiên biết Vũ Hoàng Mặc đang lo lắng điều gì.

Nghĩ hộ vệ của nhạc phụ đại nhân cũng là một trong nhất đẳng kinh thành, hơn nữa Nguyên Ca ra ngoài cũng mang theo ám vệ Xuân Dương cung, một đường từ Bùi phủ về hoàng cung đa số là đường lớn phồn hoa, Vũ Hoàng Mặc rốt cuộc yên tâm, chắp tay nói: "Vậy làm phiền nhạc phụ đại nhân, con cáo từ trước!" Lại dặn dò Nguyên Ca vài câu, thế này mới rời đi.

Đợi cho Bùi Nguyên Ca rời đi Bùi phủ đã là đầu giờ thân (tầm 3g chiều),Bùi Chư Thành cũng dụng tâm cẩn thận, phái Triệu Cảnh dẫn người, tính cả hộ vệ Xuân Dương cung cùng nhau hộ tống Bùi Nguyên Ca hồi cung.

Mấy ngày nay Bùi Nguyên Ca cũng có chút mệt nhọc, bởi vì còn xa hoàng cung, lúc này liền ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Tử Uyển thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Ca mỏi mệt, lấy gối mềm lót sau lưng để nàng dựa vào nghỉ ngơi. Dựa lưng vào gối mềm, xe ngựa vững vàng chạy, Bùi Nguyên Ca càng ngày càng buồn ngủ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên xe ngựa kịch liệt xóc nảy.

Bùi Nguyên Ca sắp đi vào giấc ngủ, không phòng bị chút nào, nhất thời bị xóc nảy kịch liệt ngã về phía đối diện, may mà Tử Uyển phản ứng đúng lúc, ôm lấy Bùi Nguyên Ca, nàng mới không đụng vào vách xe đối diện. Tử Uyển phẫn nộ quát: "Tiểu Quế Tử ngươi lái xe kiểu gì vậy? Thiếu chút nữa làm Cửu hoàng tử phi bị thương rồi có biết không?"

Tiểu Quế Tử sợ tới mức run run: "Hồi Tử Uyển cô nương, là có người đột nhiên cưỡi ngựa vọt lại đây, thiếu chút nữa đụng vào xe ngựa chúng ta." Ngay sau đó quát: "Sao các ngươi cưỡi ngựa lỗ mãng như vậy? Có biết người trong xe là đương kim Cửu hoàng tử phi hay không, nếu ngài ấy bị thương, các ngươi có gánh nổi không?"

Đột nhiên bị kinh hách, Bùi Nguyên Ca buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, nhíu mày nhìn về phía bên ngoài.

Tiểu Quế Tử thuật xe lái kỹ cao siêu, xe ngựa vô cùng vững chắc, vô cớ xóc nảy tất nhiên có nguyên nhân. Mà lần này nàng ra cung tuy rằng không dùng hoàng tử phi nghi giá, nhưng hộ vệ Bùi phủ cộng thêm ám vệ Xuân Dương cung, người đi theo cũng không ít, người bình thường cũng có thể nhận thấy được chủ nhân xe ngựa thân phận bất phàm, làm sao có thể cưỡi ngựa va chạm? Chẳng lẽ là cố ý?

"Là ai cưỡi ngựa hoành hành?"

Tiểu Quế Tử còn chưa trả lời, ngoài xe vang lên một giọng nói trong trẻo: "Ty chức Chung Hải, là thiên tướng Tần Dương quan, bởi vì có Tần Dương quan khẩn cấp quân tình bẩm báo Hoàng thượng, bởi vậy trong lòng vội vàng, lúc quẹo vào không chú ý có xe ngựa, va chạm Cửu hoàng tử phi, xin Cửu hoàng tử phi thứ tội!"

Tần Dương quan thiên tướng? Quân tình khẩn cấp?

Chẳng lẽ Kinh quốc bên kia lại xảy ra chuyện gì hay sao?

Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày, vén rèm lên, nói: "Nếu Chung thiên tướng có quân tình khẩn cấp muốn bẩm tấu, vậy bản cung cũng không truy cứu, nhưng mà dù sao đây cũng là đường lớn, Chung thiên tướng vẫn cẩn thận chút thì hơn! Không biết Tần Dương quan xảy ra chuyện gì, Chung thiên tướng có thể cho biết hay không?" Nói xong, nâng mắt nhìn phía bên ngoài, ngay khi ánh mắt chạm đến một người đối diện, nao nao.

Mà người kia mặc áo giáp bạc, tư thế oai hùng hiên ngang, nhìn thấy bên trong xe ngựa lộ ra gương mặt xinh đẹp, nhất thời cũng sửng sốt.

Vốn ánh mắt trong trẻo kiên định, lập tức trở nên ôn nhu như nước.

"Nguyên... Nguyên Ca muội muội?!" Mang theo tràn đầy kinh hỉ và ngoài ý muốn, giọng nói Phó Quân Thịnh run nhè nhẹ, trong đôi mắt lóe ra kích động khó có thể nói thành lời, không nghĩ tới chính mình vừa hồi kinh, trước hết gặp được người quen cũ, thế nhưng là Bùi Nguyên Ca!




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.