Editor: Vy Vy 1505
Hoàng đế lẳng lặng nhìn vào mắt Thái hậu, phân phó cung nhân thu dọn mảnh vỡ chung trà, thế này mới giương mắt, khóe miệng như cười như không: "Mẫu hậu đây là làm sao vậy?"
Thái hậu cật lực kiềm chế, tay vẫn là không thể khống chế run rẩy, lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Không có gì, chính là ai gia nghĩ đến tình hình bệnh đậu mùa tàn sát bừa bãi, trong lòng lo lắng, trong lúc nhất thời có chút run tay làm rớt chén trà, không kinh sợ Hoàng thượng chứ?"
"Thì ra là thế, trẫm còn tưởng rằng, mẫu hậu là vì nghe nhắc đến A Nguyên cho nên kinh hoảng chứ!", Hoàng đế từ từ nói.
Lần này, không chỉ tay Thái hậu run rẩy, ngay cả thân thể đều nhịn không được run run, yên lặng nhìn Hoàng đế, cật lực áp chế giọng nói run run, cố gắng cười nói: "Lời này của Hoàng thượng ai gia nghe không hiểu. Vì sao ai gia nghe nhắc đến A Nguyên sẽ kinh hoảng chứ? Chuyện này có liên quan gì chứ?". Một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng đế, không chịu bỏ qua mảy may, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Sắc mặt Hoàng đế không thay đổi, thưởng thức chung trà tinh xảo trong tay, thản nhiên nói: "Khi A Nguyên nhiễm bệnh đậu mùa, trẫm phụng ý chỉ phụ hoàng ra ngoài ban sai, cũng không ở hoàng cung, không có tận mắt thấy tình hình. Nhưng mà, mẫu hậu là ở hoàng cung, nói vậy lúc ấy A Nguyên nhiễm bệnh đau khổ và hung hiểm, mẫu hậu tất nhiên biết được rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217697/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.