Chiều mỗi ngày, khi rảnh hoàng đế đều sẽ tiếp tục phê duyệt tấu chương, đến đây quan sát Triệu Tiệp dư mang thai, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Phần quang vinh đặc biệt này, càng làm cho người trong cung xác định vinh sủng của Triệu Tiệp dư.
Ngày này, Hoàng Đế giống như thường ngày, ước chừng vào khoảng giờ Thân lại đây, mới mới vừa vào cửa thấy mảnh cúc bách nhật rực rỡ kia, đỏ tươi, đóa hoa màu đỏ tía hội tụ thành làn sóng, từ cửa Hàn Lộ cung liên tục lan tràn đến nội thất của Triệu Tiệp dư, khí thế hừng hực, tươi đẹp nhiệt liệt.
Đây là hoa Triệu Tiệp Dư yêu nhất, không vì cái gì khác chỉ vì màu sắc nó nồng đậm hơn, cùng với tên gọi khác.
Đều nói thời trẻ qua mau, nhưng hoa này lại muốn gọi là cúc bách nhật!
Trong lòng hoàng đế cười lạnh, dời mắt thấy xa xa Bùi Nguyên Ca từ trong dây tóc tiên, đang ngồi nói gì đó với cung nữ Hàn Lộ cung, Tử Uyển và Triệu công công đứng bên cạnh. Ánh mắt hơi cụp xuống, Triệu Tiệp Dư yêu thích màu sắc nồng đậm, bởi vậy hoa cỏ trong Hàn Lộ cung đều là đỏ tía, lúc này chính là lúc dây tóc tiên nở rộ, đóa hoa đỏ tươi giống như ngọn lửa thiêu đốt. Bùi Nguyên Ca lại là một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh băng, mặt mày trầm tĩnh nhưng trong nháy mắt đã đè xuống mùa hè nóng bức nhiệt liệt đầy sân này, chỉ còn dư lại lạnh lùng nhàn nhạt.
Hoàng đế thản nhiên thu hồi ánh mắt, bước đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217631/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.