Đi tới ngoại thất, Bùi Nguyên Ca rất nhanh tỉnh táo lại, lập tức ý thức được bản thân mình luống cuống giận chó đánh mèo. Chuyện này vốn không liên quan tới Vũ Hoằng Mặc, nàng càng không nên nói ra những lời này. Chỉ là lúc ấy nghe những lời nói hoàng đường nực cười, nhớ lại đủ loại bi kịch kiếp trước, nghĩ đến hồ nước nhuộm đầy ánh hoàng hôn của trời chiều hạ ngày ấy, nàng nhất thời không kiềm lại được.
May mà người nghe là Vũ Hoằng Mặc nên không đáng ngại. Nếu bị phụ thân hoặc người khác nghe được, tiếp đó tìm tòi sẽ không biết phải giải quyết thế nào?
Hít sâu, sau khi để bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại, Bùi Nguyên Ca lại quay vào nội thất. Lúc này nàng đã khôi phục bộ dáng trầm tĩnh ung dung hàng ngày, áy náy nói: “Cửu điện hạ, chuyện vừa rồi thật xin lỗi.” Chỉ vì hắn sắp lập phi, có ý tốt tới hỏi cách đối đãi nữ nhân, dựa vào vị thế của hắn lại có tấm lòng này, trong số nam tử Đại Hạ vương triều đã là hiếm có, nàng thật sự không nên nổi giận với hắn.
Vũ Hoằng Mặc nhìn nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, không rõ cảm thụ trong lòng, bỗng nhiên cười nhẹ: “Ngươi thật sự cảm thấy có lỗi sao?”
“Vâng.” Bùi Nguyên Ca nói, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác. Nàng không có quên, vị tổ tông này xưa nay thích giày vò người khác, hắn không muốn bị người ta nắm chuôi, lại muốn ép buộc nàng đây?
Thấy nàng đột nhiên bày ra tư thái phòng bị, Vũ Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217573/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.