Chương trước
Chương sau
Edit: Beyours

Nhất thời, đủ loại kí ức của kiếp trước ào về như thủy triều, trời đất yên tĩnh.

Nàng nhớ rất rõ lần đầu gặp Vạn Quan Hiểu. Khi đó, bởi vì cắt thịt chữa bệnh mà nàng và Chương Vân thân như mẹ con, lúc đó là vào đầu mùa xuân, Chương Vân mang nàng ra ngoài đi chơi tiết thanh minh, trời xanh mây trắng, núi cao nước trong, hoa đào nở bừng, sắc mây rực rỡ. Ngoài cỏ xanh hoa hồng, người đến như dệt cửi, đủ đoạn la sam cẩm phục giống như phồn hoa nở rộ, lộng lẫy sáng chói, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Khi đó, nàng tầm thường nhỏ bé, chỉ biết nhìn Bùi Nguyên Dung cười vui du ngoạn cùng mọi người bằng ánh mắt hâm mộ, còn mình đứng lặng lẽ một bên.

Không biết tiếng sáo từ đâu truyền đến, tịch mịch trong trẻo, thấm vào lòng người. Nàng quay sang phía tiếng sáo phát ra, thấy một nam nhân đứng trên thuyền, y phục trắng nhẹ nhàng, mang theo tiếng sáo êm tai cưỡi gió, cưỡi mây, cưỡi nước tới, tựa như thần tiên trên trời hạ phàm, cưỡi gió tới, ngồi mây đi.

Phong thái trong khoảng khắc đó, kinh diễm biết bao trái tim thiếu nữ dạo chơi tiết thanh minh?

Nhưng không ai ngờ được, đây chẳng qua chỉ là một âm mưu khổ tâm bày kế, một vở kịch được sắp xếp để kinh động ánh mắt, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, đúng lúc nàng bị Chương Vân đụng rớt khăn che mặt, vừa vặn bị vị công tử áo trắng đó nhặt được? Người như hắn, sao có thể không sợ hãi trước một người có dung mạo không dám ra ngoài gặp người khác, chỉ len lén trốn trong nhà?

Đáng tiếc lúc đó nàng lại ngu dốt, không hề nhận ra được một chút khác thường.

Y phục trắng như tuyết ngày hôm đó, giống hệt ngày hôm nay.

Nhưng trong mắt Bùi Nguyên Ca, nàng chỉ nhìn thấy trên áo trắng mềm mại đó nhuộm vết máu loang lổ, là máu đứa con chưa kịp sinh ra của nàng, là máu chảy ra từ trái tim nàng, từng giọt từng giọt đâm vào mắt nàng đau đớn. Dần dần, vết máu đó nhuộm hết cả bộ y phục rồi từ từ nhuộm toàn bộ trời đất xung quanh, tình cảnh kiếp trước nàng bị nhấn chìm trong hồ, máu chảy ra từ trong mắt, nhìn trời đất đều chỉ có máu và máu.

Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết? (*)

(*) Trích hai câu cuối trong bài thơ “Cảm ngộ kì nhị” của Trương Cửu Linh, nghĩa là cỏ cây cũng có tâm hồn, không cần mỹ nhân phải cắt tỉa.

-- Bản dịch của Mai Lộc --

Lan mượt mà mùa xuân xanh biếc,

Quế hoa tươi tinh khiết thu sang.

Vui tươi sinh khí rộn ràng,

Tạo nên thời tiết quan san trong lành.

Có ẩn sĩ rừng xanh ai biết?

Thích ngồi nghe gió thét từng cơn.

Cỏ cây như có tâm hồn,

Đâu cần người đẹp tay vờn lá hoa?

----diennnnddannleeeqquyddooon----

Rõ ràng là tục niệm phàm trần lợi ích bản thân, không chừa thủ đoạn leo lên vị trí cao, dụ dỗ nàng thành thân, sau khi không còn giá trị lợi dụng thì xúi giục Bùi Nguyên Dung giết vợ, vì muốn lấy lòng Bùi Nguyên Dung và Chương Vân mà ngay cả ruột thịt của mình cũng hạ độc thủ, kẻ tán tận lương tâm, không bằng cầm thú như vậy, lại hết lần này tới lần khác cố ra vẻ phong thái cao khiết xuất trần. Thật là mỉa mai, thật là đạo đức giả làm sao!

Bởi kí ức kiếp trước làm ảnh hưởng khiến Bùi Nguyên Ca thất thần.

Nhưng dáng vẻ đó ở trong mắt Bùi Nguyên Hoa lại thành Bùi Nguyên Ca bị tiếng sao tinh diệu, tài hoa xuất chúng, phong thái phiêu diêu của bạch y nhân mê hoặc, đến mức không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch y nhân. Khóe miệng nàng ta mỉm cười hài lòng, rốt cục vẫn là tâm tình thiếu nữ, Màn ra mắt kinh động, kỹ thuật thổi sáo tài hoa, thể hiện phong thái không chút sơ hở, làm sao có thể không rung động, không khắc sâu ấn tượng trong lòng được cơ chứ?

Có ấn tượng này, để nàng ta nhớ nhung một chút, ngày sau thiết kế cơ hội gặp nhau, không sợ Vạn Quan Hiểu không có biện pháp lừa Bùi Nguyên Ca vào tay.

Mặc dù thân phận hai người có cách biệt, nhưng thiếu nữ tư niệm điên cuồng, nếu hai người xảy ra chuyện gì, lúc đó phụ thân chỉ có thể đồng ý để nàng ta thành thân. Cho dù Bùi Nguyên Ca thông minh xinh đẹp nhưng từng bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, thanh danh bị ảnh hướng, muốn gả tới gia đình tốt thì có chút khó khăn. Dù vậy, Giang Nam Khanh Châu đó chỉ là nhà sa cơ thất thế, phải lên kinh thành thi cử nhân, Bùi Nguyên Ca đường đường là đích nữ Thượng thư, gả cho hạng người này nhất định sẽ trở thành trò cười trong kinh thành? Hơn nữa, Vạn Quan Hiểu không chừa thủ đoạn nào để thăng quan tiến chức, lại có điểm yếu trong tay Chương Hiển, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Như vậy, sau này Bùi Nguyên Ca sống hay chết, khổ hay ngọt chỉ bằng một ý niệm của Bùi Nguyên Hoa nàng.

Nàng muốn nàng ta sống, nàng ta mới có thể sống. Nàng muốn nàng ta chết, nàng ta cũng chỉ có thể chết!

Bùi Nguyên Ca, đây là cái giá cho việc ngươi hủy diệt tiền đồ của ta!

Những thứ đó xuất phát từ chỗ Bạch y nhân, máu nhuộm lan ra khắp trời đất, bỗng nhiên bị che phủ, thay vào đó là màu xanh thêu hoa điểu trùng cây cỏ của màn che. Bóng dáng Vạn Quan Hiểu biến mất, Bùi Nguyên Ca vô thức nhìn về phía Bùi Nguyên Hoa đang buông màn.

Một cái nhìn lướt qua, nửa che nửa đậy, lưu lại một chút thần bí và hoài niệm, như vậy mới càng làm động lòng thiếu nữ. Bùi Nguyên Hoa không có ý định để cho Bùi Nguyên Ca nhìn tiếp, từ từ buông màn che xuống, ngăn bóng dáng trắng đó bên ngoài xe ngựa, nhìn Bùi Nguyên Ca cười nhạt, huơ huơ tay trước mặt nàng, cố ý trêu ghẹo: “Tứ muội nghĩ gì mà mất hồn vậy?”

Bùi Nguyên Ca chợt phục hồi lại tinh thần, cười: “Không có gì.”

Tỉnh hồn lại trong sự kích động khi gặp lại Vạn Quan Hiểu, đau đớn và căm hận từ từ lắng xuống, nàng bắt đầu suy nghĩ huyền cơ phía sau, vì sao hôm nay Vạn Quan Hiểu đột nhiên xuất hiện.

Vạn Quan Hiểu chuyên tâm thổi sáo, lại lớn tiếng ngâm thơ làm người khác chú ý, màn ra mắt hao tâm tổn huyết như vậy, nhất định lại có mưu đồ. Mà gần đó chỉ có đoàn người của Bùi phủ, nghĩ tới quan hệ giữa hắn và Chương Vân, buổi dâng hương lần này do Bùi Nguyên Hoa đề xuất, như vậy chẳng lẽ sự xuất hiện của Vạn Quan Hiểu do Bùi Nguyên Hoa chỉ đạo, mà mục đích cũng giống như kiếp trước, vẫn là nhằm vào nàng sao? Từ sau khi Bùi Nguyên Hoa trở về phủ, mặc dù hai tỷ muội chỉ hòa khí ngoài mặt, ai cũng diễn trò, nhưng cũng không có xung đột quá lớn. Tại sao Bùi Nguyên Hoa phải làm vậy?

Ngoại trừ điều đó, còn có một việc.

Vạn Quan Hiểu ra công biểu diễn, ngồi thuyền thổi sáo y hệt kiếp trước, có hiệu quả như nhau.

Đây rốt cuộc là Vạn Quan Hiểu tự mình ra chủ ý, hay còn có người khác bày thay? Nếu là vế sau, nay Chương Vân bị giam lỏng, chắc không có khả năng này, người có khả năng lớn nhất chính là Bùi Nguyên Hoa. Nếu không có chuyện thê thảm của kiếp trước, biết rõ con người thật của Vạn Quan Hiểu, thì nói không chừng nàng thật sự sẽ cho rằng màn kinh động hôm nay chỉ là vô tình gặp gỡ, lưu lại ấn tượng với Vạn Quan Hiểu. Bình tĩnh như vậy, làm việc không bỏ sót chút dấu vết đúng là phong cách của Bùi Nguyên Hoa.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng chấn động.

Nếu nói như vậy, bi kịch kiếp trước của nàng, có phải cũng có sự góp phần của Bùi Nguyên Hoa hay không?

Mặc dù ở kiếp trước, lúc Vạn Quan Hiểu xuất hiện Bùi Nguyên Hoa đã vào cung, nhưng Chương Vân không ngừng xoay sở ngân lượng để đút lót giúp nàng ta, như vậy hai mẹ con này nhất định có gặp nhau, có cơ hội trao đổi tin tức,… Chỉ tiếc, vấn đề này, nàng vĩnh viện cũng không có cơ hội biết được đáp án. Nhưng mà nếu tình huống hôm nay xác thực do Bùi Nguyên Hoa an bài, thì có lẽ dụng ý cũng không đổi, cũng hy vọng nàng xảy ra chuyện với Vạn Quan Hiểu. Mưu đồ ác độc như vậy, cho dù kiếp trước nàng ta không tham dự thì Bùi Nguyên Ca cũng không bỏ qua nàng.

Đời này, nàng không làm người tốt. Nếu người phạm ta, ta trả lại gấp mười lần!

Thư Tuyết Ngọc vốn hết sức tán thưởng tiếng sao và bài thơ này, nhưng thấy khóe miệng Bùi Nguyên Hoa nở nụ cười, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại không nói được lạ ở chỗ nào. Bà khẽ chau mày, không lên tiếng.

Trên ngọn đồi, tiếng xe ngựa dần dần khuất xa, lúc này bạch y Vạn Quan Hiểu mới xoay người, nhìn đoàn xe phía trước.

Trang phục hộ vệ hùng tráng uy mãnh, dù cách xa như vậy vẫn có thể nhìn ra chất liệu vải không tầm thường, cưỡi đại mã đi đầu, uy phong lẫm liệt.

Xe ngựa ở giữa được bọn họ vây quanh, chạm hoa sơn đỏ, chóp đỉnh nạm một viên minh châu, phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, bốn góc nạm vàng, treo châu ngọc lung lay theo gió, bên trong phát ra quý khí, sang trọng của đại viên Nhị phẩm.

Trong mắt Vạn Quan Hiểu toát lên tia hâm mộ và khát vọng khó che giấu.

Huyện lệnh phá gia, phủ doãn diệt môn, thân ở địa vị cao có quyền thế và uy nghi mê người như vậy, Chương Hiển cùng lắm chỉ là một Ngự sự của Ngự Sử đài nhưng lại có thể chi phố quan lại địa phương, thao túng an nguy vinh nhục của vạn nhà, huống chi đường đường Hình bộ Thượng thư? Nghe nói Bùi Nguyên Ca là đích nữ duy nhất của Hình bộ Thượng thư, lại được Bùi Thượng thư thương yêu vô cùng. Nếu hắn có thể nắm được cơ hội Chương Hiển ban cho, cưới vị Bùi tiểu thư này, vậy thì thăng quan tiến chức nhanh chóng chỉ trong tầm tay.

Mà Vạn Quan Hiểu vô cùng có lòng tin với sức quyến rũ của bản thân.

Ở Khánh Châu, hắn vốn là nam nhân xuất sắc nhất, tướng mạo tuấn tú, tài hoa xuất chúng, lại có tài nghệ thổi sáo tinh diệu. Mỗi lần xuất hành, không biết đã làm gã gục biết bao trái tim thiếu nữ. Vì Bùi tiểu thư này mới bị từ hôn, là lúc tâm hồn yếu đuối nhất, chính là cơ hội để hắn chen vào… Chỉ cần có thể lay động nàng, lời ngon tiếng ngọt làm ra một vài chuyện, đến lúc đó, Bùi phủ muốn không thừa nhận đứa con rể này cũng không được.

Mà với sự thương yêu Bùi thương thư dành cho vị đích nữ này, nhất định sẽ giúp hắn đại triển tiền đồ trên quan trường!

Chỉ tiếc, cháu gái ngoại của Chương Hiển đã thông báo, hôm nay chỉ để hắn lộ mặt, chờ sau này sẽ tạo cơ hội an bài cho hắn và Bùi Nguyên Ca tiếp xúc sâu hơn. Nếu không phải như vậy, và nàng muốn tới Bạch Y Am là am ni cô thì hắn rất muốn chạy tới đó, để vị Bùi tứ tiểu thư đó có thể phát hiện hắn ưu tứ đến mức nào.

Nhưng mà, nóng vội không ăn nổi đậu hủ nóng, cứ từ từ vẫn tốt hơn!

Vạn Quan Hiểu mở miệng than thở, mang theo tiếc nuối và ao ước nồng đậm, xoay người rời đi.

Đường núi gập ghềnh không ngừng lắc lư, cho dù xe ngựa Bùi phủ đã cố gắng chế tạo sao cho thoải mái nhất nhưng gân cốt vẫn khó tránh khỏi đau đớn. Thật vất vả mới đến được Bạch Y am, vừa xuống xe ngựa, Bùi Nguyên Dung oán trách đầu tiên, Bùi Nguyên Xảo vẫn lặng lẽ không nói lời nào. Còn Bùi Nguyên Hoa, bất luận lúc nào, trường hợp nào, nàng ta cũng có thể duy trì hình tượng đại gia khuê tú hoàn mỹ, không dễ phá hỏng.

Sau khi xuống xe, Bùi Nguyên Ca mới phát hiện, cửa Bạch Y am đã có một chiếc xe ngựa đậu ở đó, hai tên hộ vệ mặc y phục xanh thủ ở một bên.

Bạch Y am là nơi hoang vắng, hương khói lác đác, chính vì nhìn trúng phong cảnh ưu mỹ tịch mịch nơi này nên mới chọn để dâng hương, dừng chân ở đây một đêm, hưởng thụ núi rừng u tĩnh thanh thản. Không ngờ lại có người đến trước các nàng, cũng tới Bạch Y am dâng hương. Chiếc xe ngựa kia nhìn rất phổ thông, nhưng kiếp trước Bùi Nguyên Ca từng là đệ nhất thương Giang Nam, từng nhìn qua vô số đồ quý giá. Nàng nhìn ra được, chiếc xe ngựa này từ vật liệu, đến chế tạo, rồi đến trang sức, mỗi phần đều hao phí rất lớn, chẳng qua không thích phô thường, che giấu bằng vẻ bề ngoài giản dị không màu mè.

Nếu mở xe ngựa ra, nhất định sẽ phát hiện bên trong xa hoa như nào, khó có thể tưởng tượng.

Không biết người nào cũng tới Bạch Y am dâng hương?

Ni cô đã được thông báo trước nên ra đón, nhìn mọi người xếp hàng dài, trong lòng mừng rỡ vượt quá mong đợi. Những tùy tùng này ăn mặc đã không tầm thường, huống chi phu nhân tiểu thư? Chắc hẳn nhất định sẽ quyên góp không ít tiền nhang đèn, đủ để trang trải trong am. Lúc đầu bởi vì Bạch Y am có phong cảnh đẹp, lại từng có quý nhân cầu con trai ứng nghiệm nên được tuyên truyền rộng rãi, vì vậy từng có một thời gian hưng vượng. Chẳng qua sau đó nơi này quá mức hoang vắng, đường núi gập ghềnh, dần dần trở nên buồn tẻ, trong năm ngoại trừ một vài ngày cố định có hương khách tới dâng hương thì hầu như không có người tới.

Hôm nay vốn chuẩn bị nghênh đón một vị khách quen, không ngờ khách quen chưa tới lại tới liên tiếp hai ba tán tài long nữ, điều này làm sao có thể không mừng cho được?

Truy y (*) ni cô vội vàng tiến lên, che giấu vui mừng, chắp hai tay nói: “Bần ni Tĩnh Thiện, chúc thí chủ bình an.”

(*) Truy y: áo đen xám mà các sư, ni cô hay mặc.

Thư Tuyết Ngọc cũng chắp hai tay nói: “Chào đại sư, chúng ta mạo muội tới đây, quấy rầy đại sư thanh tu.”

“Đâu có đâu có? Thí chỉ có tầm lòng Bồ tát, một mảnh thành tâm, không tiếc mệt nhọc tới đây, sao có thể nói là quấy rầy được chứ? Mời thí chủ vào bên trong!” Am chủ Bạch Y am trời sinh tính bình thản, tinh thông Phật pháp nhưng tiếp đãi khách quý lại có vẻ vụng về. Ngày xưa lúc Bạch Y am hưng vượng, chính là nhờ vị ni cô Tĩnh Thiện này tiếp đãi mọi người. Miệng lười bà lanh lợi, vô cùng được khách yêu mến. Mặc dù trải qua nhiều năm, sự linh hoạt này không mất đi, vẫn hết sức khéo léo, khom người mời mọi người vào bên trong.

Chính điện Bạch Y am tất nhiên thờ Phật bà quan âm áo trắng, ngồi trên đóa hoa sen, mặt mũi từ bi, nhìn mọi người.

Bên dưới chỗ Bồ tát, có mấy chục ngọn đèn dầu đang cháy, dầu thêm bên cạnh chia làm tứ đẳng, cao nhất là chậu nước lớn nhỏ, cấp thấp nhất chỉ có một hủ cạn, hiển nhiên căn cứ theo bao nhiêu tiền mà định dầu mè. Mọi người nghe Tĩnh Thiện ni giảng giải, chia ra lạy Bồ tát ba lạy. Thư Tuyết Ngọc liền nói: “Ta biết các ngươi nhất định không nhẫn nại ngồi đây, tự ta ở đây dâng hương, nghe đại sự giảng giải phật pháp, cho các ngươi đi tùy ý trong am. Nhớ, không được sinh sự!”

Khó khăn lắm mới ra ngoài lại đều là thiếu nữ, mọi người đã sớm chán ghét nghe Tĩnh Thiện ni giảng Phật, nghe vậy vô cùng mừng rỡ, cùng đi ra khỏi đại điện.

Vừa bước ra cửa, Bùi Nguyên Dung liền kéo một ni cô bên cạnh, hỏi trong am có chỗ nào tốt để chơi không, nghe nói hậu viện có bồn hoa, lập tức phấn khởi chạy đi. Bùi Nguyên Xảo lộ vẻ mặt ao ước, nhưng xưa nay nàng luôn cẩn thận, quen nhìn sắc mặt người khác làm việc, trước đây là Bùi Nguyên Dung, bây giờ là Bùi Nguyên Ca. Mặc dù cũng muốn dạo chơi xung quynh, nhưng không dám tự chủ chương, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tứ muội.

Thấy bộ dáng mong chờ của nàng, Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười: “Ta muốn đi xem xung quanh, Nhị tỷ không cần theo ta, cứ dạo chơi thoải mái!”

Bùi Nguyên Xảo mừng rỡ, phúc thân nói: “Đa tạ Tứ muội.” Nàng xoay người mang nha hoàn rời đi, nhưng có điều không dám càn rỡ như Bùi Nguyên Dung mà chỉ bước chân nhẹ nhàng, vạt quần dường như vẫn bất động, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của một tiểu thư.

Trong lúc nhất thời, trong đình viện chỉ còn lại hai người Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Ca.

Trong đình viện trồng hai cây cổ tùng cao chọc trời, hai người ôm mới hết, cạnh khô mạnh mẽ, quanh co quấn vào nhau, bóng cây như nắp đậy che lại toàn bộ đình viện, khiến ánh sáng trong sân hơi có vẻ u ám so với bên ngoài. Hai nữ nhân đặt mình trong hoàn cảnh này, không biết có phải không có ánh sáng quấy nhiễu, trong mắt đồng thời lóe lên tia sáng u ám sâu kín.

“Bộ dáng tứ muội đồng ý cho Nhị muội đi chơi, có vẻ vô cùng thuần thục.” Bùi Nguyên Hoa che tay áo cười, thần thái ôn nhu dịu dàng.

Bùi Nguyên Hoa đang ám chỉ nàng là muội muội, lại vênh mặt ra lệnh cho tỷ tỷ sao? Nhưng mà bốn chữ “vô cùng thuần thục” đã chĩa mũi nhọn vào nàng, không giống như hành vi cẩn thận ngày thường của Bùi Nguyên Hoa. Lúc trước cho dù chỉ có hai người, nàng ta cũng ngụy trang không chút tì vết, không dễ dàng lộ ra sơ hở, hôm nay sao vậy? Còn nữa, lúc phu nhân cho phép các nàng ra ngoài chơi, dựa theo phong cách của Bùi Nguyên Hoa, hẳn phải thỉnh cầu được ở lại cùng Thư Tuyết Ngọc, biểu hiện nàng thân thiết hiếu thuận mới phải? Nhưng kết quả ngay cả từ chối Bùi Nguyên Hoa cũng không, cùng bọn họ rời đi.

Mặc dù chỉ là một điểm rất nhỏ, nhưng Bùi Nguyên Ca lại nhảy cảm nhận ra sự khác lạ.

Giống như Bùi Nguyên Hoa đã khinh thường nguy trang hoàn mỹ trước mặt các nàng, thậm chí bắt đầu đối chọi gay gắt, tại sao?

Suy nghĩ một lát, Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười, phản kích nói: “Ta cũng không muốn như thế, mặc dù ta là đích nữ nhưng tỷ muội với nhau, Đại tỷ cũng biết cho tới bây giờ ta chưa đừng ra vẻ mình là đích nữ. Chẳng qua Nhị tỷ biết điều thủ lễ, nhớ kỹ bổn phận, có chuyện phải hỏi ý kiến ta trước. Không giống Tam tỷ và Đại tỷ khoái đạt hào sảng (thoải mái, vô tư) không câu nệ tiểu tiết. Thật ra thì ta thấy sao cũng được, Đại tỷ không cần để ở trong lòng.”

Thốt ra lời này, cũng là ám chỉ Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung càn rỡ vô lễ, bất kính với nàng là đích nữ, không bằng Bùi Nguyên Xảo biết lễ thủ lễ, nhất là tám chữ “khoái đạt hào sảng, không câu nệ tiểu tiết”.

Bùi Nguyên Hoa đã được lãnh giáo sự thôngminh đa tài của Bùi Nguyên Ca, không ngờ rằng ngay cả văn phong của nàng ta cũng sắc bén lợi hại như vậy. Nàng hơi trợn mắt, ngay sau đó cười nói: “Tứ muội thật tốt, khoan hồng độ lượng không tính toán.” Trong giọng nói mang theo ý châm chọc.

Không phải cảm giác của nàng, lời nói của Bùi Nguyên Hoa đích thực có ý xiên xỏ, hơn nữa không hề che giấu.

Dựa vào sự trầm ồn và xảo trá của Bùi Nguyên Hoa, sở dĩ thay đổi như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là căm ghét nàng đến mức nhất định, không muốn đóng kịch nữa. Rõ ràng ngoài mặt bọn họ vẫn coi như hòa thuận, mặc dù tại thọ yến Ôn phủ, nàng ta một mực ép nàng vẽ tranh, nhưng cũng chỉ là lòng háo thắng mạnh mẽ muốn thắng nàng mà thôi, thật ra không có ác ý. Tại sao đột nhiên lại chĩa mũi nhọn vào nàng như vậy?

Bùi Nguyên Ca hơi suy tư, một người thay đổi nhất định có nguyên do. Hôm nay Bùi Nguyên Hoa đột nhiên có thần thái khác thường với nàng, trước đó nàng ta bị lạc tuyển (trượt),không bước ra khỏi cửa, tỷ muội hai người cũng không tiếp xúc, càng không nói đến đắc tội. Tiếp tục trước đó…Bùi Nguyên Ca chợt nhớ tới, khi nhận được thư của Chương Văn Uyển, sau khi biết mình không trúng tuyển, trước mặt mọi người Bùi Nguyên Hoa hồn bay phách lạc trở về Vũ Phi Uyển. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi Nguyên Hoa luống cuống như vậy, chắc hẳn đợt tuyển tú này có ý nghĩa hết sức quan trọng với nàng ta, cho nên mới bị đả kích nặng nề đến thế.

Nếu nói điều gì có thể khiến Bùi Nguyên Hoa thay đổi, thì đó chính là sự đả kích do không trúng tuyển này.

Bùi Nguyên Hoa bắt đầu nhằm vào nàng, chẳng lẽ nàng ta đẩy nguyên nhân mình không được chọn lên người nàng? Thật không có đạo lý nha, vòng sơ loại do nương nương trong cung quyết định, Bùi Nguyên Ca nàng cũng không có bản lính lớn đến mức có thể ánh hướng tới ai được chọn ai không như vậy. Nhưng ngoại trừ cuộc tuyển tú này thì Bùi Nguyên Ca không nghĩ ra được còn có cái gì khác khiến Bùi Nguyên Hoa nhằm vào nàng như thế.

Nói vậy, sự xuất hiện của Vạn Quan Hiểu có thể thật sự do Bùi Nguyên Hoa an bài, hơn nữa vì không giải thích được vì sao mình không được chọn mà giận cá chém thớt nàng, muốn dùng Vạn Quan Hiểu phá hủy cả đời của nàng?

Hai chuyện này không phải dùng một vài câu là có thể hiểu hết.

Bùi Nguyên Ca giả vờ cúi đầu, vừa ngượng ngùng lại vừa do dự, một lúc lâu mới quyết định lên tiếng: “ Đại tỷ, muội có chuyện muốn hỏi tỷ. Tỷ ngồi ngoài, lúc ấy có vị công tử thổi sáo, hắn đang quay lưng lại sao? Hay tỷ có thấy chính diện mặt mũi hắn không? Ngày thương đại tỷ giao du rộng rãi, có thể nhận ra vị công thử thổi sáo đó không?”

Suốt dọc con đường này, Bùi Nguyên Hoa thấy Bùi Nguyên Ca thất thần mấy lần, biểu tình ánh mắt khác thường. Nàng không biết, đó là Bùi Nguyên Ca bị sự xuất hiện của Vạn Quan Hiểu họi lên đau đớn và hận thù kiếp trước, còn nghĩ rằng mưu kế của mình được như ý. Lúc này thấy dáng vẻ nàng ta như vậy, lại còn hỏi chuyện của Vạn Quan Hiểu, cũng không hề nghi ngờ mà khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, nói: “Tứ muội, ngươi là tiểu thư khuê các, lại công khai hỏi về một nam tử như vậy, nếu truyền ra ngoài, sợ rằng có chút không ổn?”

Lại còn hỏi có thấy chính diện nam tử không, có biết hắn là ai không?

Bùi Nguyên Ca chắc chắn Bùi Nguyên Hoa sẽ không truyền mấy lời của nàng ra ngoài, bởi vì chỗ này chỉ có hai người, nếu Bùi Nguyên Hoa truyền chuyện này ra, nàng thà chết không nhận, đến cuối cùng nói không chừng nàng ta sẽ mang tiếng nói xấu đích muội. Dù sao bây giờ nàng cũng có chút danh tiếng, người trong kinh thành cũng đã nghe qua cách làm việc của nàng, nếu như lời đồn này trái ngược quá lớn, nhiều người sẽ hoài nghi đầu tiên, hoặc dứt khoát chỉ coi đó là tin nhảm. Không giống như lúc trước, nàng không bước chân ra khỏi nhà, mọi người không biết gì về nàng, nghe người khác đồn đại là có thể truyền lại như mưa.

Bùi Nguyên Hoa là người thông minh, nhất định cũng hiểu bí quyết này.

Mà lúc thấy nàng hỏi chuyện Vạn Quan Hiểu, Bùi Nguyên Ca rõ ràng nhìn thấy trong mắt Bùi Nguyên Hoa thoáng qua tia sáng, đó là sự vui sướng khi được như ý, cùng với sự miệt thị lạnh nhạt. Mà lời trả lời của nàng ta, giống như cản trở phê phán hành vi của Bùi Nguyên Ca nhưng không hề nghiêm nghị, ngược còn mang ý nhạo báng, cố ý không nói rốt cục có nhìn thấy mặt hắn không, có biết hắn là ai không, cho người một cảm giác đang nhử mồi…

Bây giờ, Bùi Nguyên Ca đã chắc chắn, lần này Vạn Quan Hiểu xuất hiện, tuyệt đối do một tay Bùi Nguyên Hoa thiết kế, chính là nhằm vào nàng.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ đắc thắng của nàng ta, chắc cho rằng nàng nhất định sẽ mắc câu… Nếu Bùi Nguyên Hoa đã không ý tốt với nàng, tức là tương lai muốn tranh đấu , nàng ta lại giảo hoạt gian trá như vậy, không dễ dàng tìm ra nhược điểm. Như vậy, Bùi Nguyên Ca không ngại diễn một trò chơi giúp nàng ta khẳng định thêm. Giống như cách làm trước đó, lúc nàng nhận ra Chương Vận hoài nghi nàng là Bùi Nguyên Ca giả.

Cố bày nghi trận, mời quân vào tròng.

Dù sao cũng không cần lo chuyện này sẽ truyền ra ngoài, ảnh hưởng danh tiếng của nàng. Bùi Nguyên Ca quyết định diễn cho trọn vẹn, nàng nắm tay Bùi Nguyên Hoa, không ngừng đung đưa, cầu khẩn, nhìn nụ cười của nàng ta ngày càng sâu, ánh mắt ngày càng sáng chưng, một mực không chịu nói rốt cục có thấy mặt mũi nam tử kia không, có biết hắn là ai không? Cảm giác độ cháy đã đủ, Bùi Nguyên Ca đột nhiên trầm mặt xuống, u ám nhìn Bùi Nguyên Hoa, bỗng nhiên mặt dãn ra, nở nụ cười kỳ quái, ôn nhu nói: “Đại tỷ, ngươi bị lạc tuyển, có phải rất thương tâm hay không?”

Biểu tình đột ngột biến hóa, Bùi Nguyên Hoa ngẩn người, sau đó tự mình hiểu ra, nổi giận.

Ả Bùi Nguyên Ca này, nàng không chịu nói về nam tử đó, tiện nhân ả bị chọc giận, cố ý đâm vào chỗ đau của nàng, lấy chuyện không trúng tuyển ra để đả kích nàng! Cũng không suy nghĩ xem, nếu không phải tiện nhân ả cố ý thiết kế hãm hại Chương Vân, hại nàng biến thành con gái của tiện thiếp, còn bên cạnh Cửu điện hạ nói xấu nàng, bảo sao nàng không trúng tuyển? Bây giờ còn dám nhắc đến chuyện này? Còn dám dùng chuyện này đả kích nàng?

Được chọn vào cung làm quý nhân, từng bước từng bước đi lên ngôi vị hoàng hậu, đây là ước mơ từ nhỏ của Bùi Nguyên Hoa.

Hôm nay, giấc mơ đã tan tành chỉ có thể giữ trong tưởng tưởng, đã đả kích nàng không hề nhỏ. Mà bây giờ, đầu sỏ Bùi Nguyên Ca còn dám nhắc chuyện này, tức giận trong lòng Bùi Nguyên Hoa bùng lên như ngọn lửa. Nàng miễn cưỡng kiềm chế, không muốn nhắc lại chuyện này, chuyển đề tài: “Tứ muội chớ nói chuyện không vui, khó khăn lắm mới ra ngoài, tỷ muội chúng ta đi xung quanh giải sầu một chút, được không?”

Nàng ta vừa nói, vừa dắt tay nàng, đi về phía cửa.

“Đại tỷ, ngươi cũng đừng quá tự trách, mặc dù đợt tuyển tú này ngươi không được chọn, nhưng điều đó không nói rõ cái gì cả? Ngươi là kinh thành đệ nhất tài nữ, sẽ không bởi vì không được tuyển mà ảnh hưởng. Xưa nay phụ thân không coi trọng những thứ này, cho dù Đại tỷ có không trúng tuyển thì phụ thân vẫn sẽ yêu thương đại tỷ, nhất định tìm cho đại tỷ mối hôn sự tốt. Cho dù không trúng tuyển nhưng danh tiếng đại tỷ vẫn như vậy, ta nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều công tử tranh nhau cầu hôn với Đại tỷ, sẽ không bởi vì không trúng tuyển mà coi thường Đại tỷ.” Bùi Nguyên Ca lải nhải, ngoài mặt giống như đang an ủi nhưng câu nào cũng nhắc đi nhắc lại bốn chữ “đãi tuyển lạc tuyển (không được trúng tuyển)” như đâm vào chỗ đau của Bùi Nguyên Hoa.

Mới đầu, Bùi Nguyên Hoa còn có thể cười mà nghe, cố tình nói sang chuyện khác.

Nhưng bất kể chuyển thế nào, Bùi Nguyên Ca vẫn có bản lãnh kéo đề tài về lại bốn chữ “đãi tuyển lạc tuyển”, bộ dáng khuyên nhủ vô cùng ân cần nhưng trong mắt lại mang ý cười, giống như đang chế giễu Bùi Nguyên Hoa. Giọng điệu như vậy, ánh mắt như vậy, biểu tình như vậy cùng với bốn chữ “đãi tuyển lạc tuyển” đập liên tiếp vào tai, trái tim giống như bị mười triệu cây kim đâm ngược vô cùng đau đớn, hơn nữa theo thời gian, nỗi đau đớn này càng ngày càng sâu càng ngày càng đau.

Rốt cuộc nàng không thể nhẫn lại được nữa, chợt quay đầu, hai mắt như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Ca: “Đủ chưa?”

Cuối cùng không nhịn được rồi sao? Bùi Nguyên Ca khẽ mỉm cười: “Cái gì đủ chưa?”

“Ta không trúng tuyển, ngươi rất vui vẻ có phải không?” Đối với việc làm của Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Hoa đã sớm nổi nóng, chẳng qua ngại lớp ngụy trang ôn hòa hiền đâu mà không tiện phát tác. Lúc này bị Bùi Nguyên Ca ép, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lạnh lùng ngoan độc trước mặt người ngoài, mọi ngụy trang trước đó đều coi như uổng phí. Đã như vậy, nàng dứt khoát tháo bỏ lớp ngụy trang, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phá rối ta đãi tuyển, ngươi rất tự đắc có phải không? Vừa rồi luôn mồm nói chạm vào chỗ đau của ta, cho rằng ta sẽ không phát tác, ngươi rất đắc ý có phải không?”

Phá rối?

Quả nhiên đổ tội chuyện tuyển tú lên đầu nàng! Bùi Nguyên Ca có chút không hiểu, lạnh nhạt nói: “Ta thật không hiểu ý của Đại tỷ, ta chẳng qua chỉ là đích nữ phủ Thượng thư, có bản lãnh gì mà ảnh hưởng đến kết quả, phi tần và hoàng hầu mới có thể quyết định? Tại sao đại tỷ lại lấy chuyện này trách tội lên đầu ta?”

“Bản thân ta xuất sắc như vậy, nếu không phải ngươi hãm hại di nương, biến bà ấy thành tiện thiếp, biến ta trở thành con gái của tiện thiếp, thân phận ti tiện. Nếu không phải ngươi nói xấu ta với Cửu điện hạ, làm sao ta có thể không được chọn?” Xé bỏ lớp da hiền hậu hào phóng, cứ nhắc tới chuyện này lại khiến tim nàng đau vạn phần. Bùi Nguyên Hoa tức giận, sắc mặt dữ tợn: “Làm sao? Rất kỳ quái làm sao ta biết ngươi nói xấu ta với Cửu điện hạ? Cửu điện hạ hỏi ngươi chuyện liên quan tới ta, Diệp Vấn Khanh đã từng tới chất vấn ta, vài câu là có thể hỏi ra. Nhưng mà ta không ngây thơ như Diệp Vấn Khanh, tin chuyện hoang đường ngươi nói ta rất tốt, nói ta tinh thông các loại tài nghệ. Ngươi ghen tị với ta, cố ý phá hư chuyện tốt của ta, làm sao có thể nói lời khen ta được chứ?”

Bùi Nguyên Ca rất kinh ngạc, kinh ngạc dưới lớp vỏ mỹ nhân của Bùi Nguyên Hoa lại là bộ dáng tự luyến dữ tợn không nói lý như vậy.

Nàng hãm hại Chương Vân? Tại sao Bùi Nguyên Hoa không nói Chương Vân đã đối đãi với nàng thế nào, chẳng lẽ muốn nàng trói tay chờ chết, giống như kiếp trước cuộc đời bị Chương Vậy phá hủy, thê thảm đến chết mới là đúng sao? Về chuyện nàng nói xấu với Vũ Hoằng Mặc , vậy càng là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhất là Bùi Nguyên Hoa còn dám ra vẻ hiểu biết nói nàng ghen tỵ, cố ý phá hư cuộc đãi tuyển của nàng ta? Thật là nực cười!

“Ta ghen tị ngươi, ngươi có gì đáng để ta ghen tị?” Nếu kiếp trước Bùi Nguyên Ca đúng là có hâm mộ Bùi Nguyên Hoa thì giờ phút này, biết được bộ mặt thật của nàng ta, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy buồn cười, ghen tỵ một người như vậy sao?

“Ngươi đừng cho rằng, ngươi dùng biểu tình như vậy đối đáp với ta, ta sẽ tin tưởng ngươi!? Vô dụng thôi, Bùi Nguyên Ca!” Bùi Nguyên Hoa nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt xinh đẹp đoạn trang nay nhuốm màu đỏ thẫm điên cuồng. “Đừng tưởng rằng ta không biết, mặc dù ngươi là đích nữ, ta là thứ nữa, nhưng từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn ưu tú hơn ngươi. Xinh đẹp hơn ngươi, đa tài hơn ngươi, thanh danh tốt hơn ngươi, ta là kinh thành đệ nhất tài nữ, còn ngươi chẳng là gì cả! Ngươi là đích nữ, lại chỉ có thể nhìn thứ nữ ta hào quang sáng chót, ngươi chỉ có thể núp trong bóng của ta, bị ta chiếu ánh sáng ảm đạm. Thử hỏi, làm sao ngươi có thể cam tâm? Làm sao trong lòng ngươi có thể không ghen tị với ta? Ghen tị ta có thể vào cung trở thành quý nhân, còn ngươi không thể, nên ngươi cố ý phá hư cuộc tuyển chọn của ta, có đúng không?”

Giọng nói của Bùi Nguyên Hoa ngày càng cao, ngày càng sắc nhọn. Nếu không phải vị trí hiện giờ của hai ngươi tương đối vắng vẻ, chỉ sợ đã bị mọi người chú ý rồi.

Nhìn vẻ mặt khẳng định của nàng ta, Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy buồn cười.

Đối với nàng, vào cung làm quý nhân hoàn toàn không phải chuyện đáng hâm mộ, thậm chí có thể nói là bi ai. Mặc dù kiếp trước nàng chủ động cưới thiếp thất, nạp thông phòng cho Vạn Quan Hiểu nhưng hắn thêm một nữ nhân là trái tim nàng đau thêm một phần. Cho dù biết rõ thân phận những người này nhỏ nhặt không đáng kể, không thể nào uy hiếp vị trí chính thất của nàng, mà nam nhân tam thế tứ thiếp vốn là chuyện thường, nhưng trên đời này, có nữ nhân nào nguyên ý chia sẻ chồng mình với người khác?

Vạn Quan Hiểu có bao nhiêu thông phòng thiếp thất, nàng đã cảm thấy thống khổ bấy nhiêu, huống chi là vào cung làm thiếp của hoàng để?

Hậu cung ba ngàn giai lệ, một cô gái tốt vào cung, có thể cả cuộc đời cũng chưa chắc thấy được mặt hoàng đế, cứ như vậy bỏ phí cả đời. Mà dù được sủng ái, hoa không thể thắm suốt, mà rồi sẽ héo tàn, người không thể tốt mãi, sẽ có ngày biến xấu, liệu sủng ái được bao lâu? Liều cả đời, đánh cuộc tất cả tài sản, lục đục với nhau, cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả như vậy, đáng để nàng hâm mộ sao? Điều này chính là bi ai!

Nhưng mà bây giờ nhìn hai mắt đỏ ngầu dữ tợn của Bùi Nguyên Hoa, sợ rằng có nói với nàng ta cũng vô ích.

Trong lòng nàng ta chắc ngập tràn những thứ như vào cung làm quý nhân, làm quý phi, thậm chí làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Cho dù Bùi Nguyên Ca có nói với nàng những lời này, đại khái nàng ta sẽ cảm thấy Bùi Nguyên Ca cố ý lừa bịp nàng ta? Đạo bất đồng, khó mà làm mưu. Bùi Nguyên Ca lắc đầu, không nghĩ cái này tự cho là đúng, thêm Bùi Nguyên Hoa vô lý giải thích cũng vô ích, lạnh nhạt nói: “Ngươi quá đề cao bản thân, cũng quá hạ thấp ta. Cho tới bây giờ, ta chưa từng ghen tị ngươi, cũng không cần phải ghen tị, càng không quan tâm ngươi có thể vào cung hay không. Cái gì mà kinh thành đệ nhất tài nữ, quý nhân trong cung. Đối với ta, những thứ đó nhẹ như lông hồng.”

Bây giờ, quan trọng nhất với nàng chính là trả thù!

Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu!

Có lẽ, còn phải thêm một người nữa, Bùi Nguyên Hoa…

Thật ra thì nguyên nhân Bùi Nguyên Hoa không được chọn, nàng cũng đoán được. Nàng cảm thấy chuyện Bùi Nguyên Hoa không trúng tuyển rất có thể liên quan tới trận đấu họa ở Ôn phủ ngày ấy, không phải vì Bùi Nguyên Hoa thua nàng nên không được chọn mà là thời điểm nàng ta nói câu nói đó, định đẩy nàng vào hoàn cảnh xấu, trở thành người yêu thương muội muội, cố ý để muội muội dành ưu thế. Cung đình tranh đấu, ngươi ngu ta gạt còn tệ hại hơn đại trạch viện rất nhiều, nữ nhân có thể sinh tồn ở nơi như thế, sợ rằng đều là bậc lão luyện cả rồi. Mặc dù lúc ấy mọi người bị Bùi Nguyên Hoa đánh lừa nhưng có lẽ Vũ Oan Yên đã nhìn thấu sơ hở, nghĩ rằng Bùi Nguyên Hoa tâm cơ thầm trầm, lại muốn vào cung làm quý nhân nên đánh rớt nàng ta.

Bất luận Hoàng hậu, Liễu quý phi hay vị phi tần được sủng ái nào, không ai muốn đợt tuyển tú này nhảy ra một Trình Giảo Kim có thể uy hiếp đến họn họ.

Người bọn họ cần, là người xinh đẹp, đa tài đa nghệ đủ để hấp dẫn hoàng đế, là quân cờ để bọn họ điều khiển chứ không phải một đối thủ xinh đẹp giỏi giang nhưng lại tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cao minh. Nhất là Bùi Nguyên Hoa là con gái của phụ thân, phụ thân là đại viên nhị phẩm, trước kia là Trấn biên Đại tướng quân, giao du rộng rãi, mặc dù là thứ nữ nhưng là nữ nhi duy nhất của Bùi phủ vào cung, đám người hoàng hậu khó tránh khỏi lo lắng, sợ phụ thân toàn lực ủng hộ Bùi Nguyên Hoa, vậy thì càng khó đối phó.

Thật ra thì lúc Bùi Nguyên Hoa nói ra câu kia, không thể nói không cao minh nhưng mà thông minh dùng sai chỗ rồi.

Loại thông minh này, nàng ta nên dùng ở chỗ chỉ có nam nhân, thể hiện mình là người khoan hồng, độ lượng; chứ không phải trước mặt nữ nhân bộc lộ tâm cơ, mưu tính và lòng dạ. Thiếu nữ hoàn mỹ cũng không phải là bất cứ nơi nào bất cứ thời điểm nào cũng duy trì hoàn mỹ, mà ở thời điểm thích hợp phải học giả vờ ngây ngốc, nhất là ở trước mặt nữ nhân.

Nói cho cùng, là Bùi Nguyên Hoa không biết tính xa, khéo quá thành vụng.

Nhưng mà nàng ta tự phụ kiêu ngạo luôn tự cho mình là đúng, tuyệt đối không nghĩ tới điểm này, cũng sẽ không nhận mình sai, cho nên chỉ có thể đổ hết sai lầm lên người Bùi Nguyên Ca. Kiếp trước Bùi Nguyên Ca buôn bán ở Giang Nam, đã gặp qua đủ loại người, trong đó không thiếu những người kiểu này tự nhận mình là hoàn mỹ, tất cả đều là người khác sai, loại người như vậy vĩnh viễn sẽ không phản ứng, chỉ một mực cho rằng người khác liên lụy mình.

Biết có tranh chấp với nàng ta cũng vô ích, Bùi Nguyên Ca xoay người muốn rời đi.

Sau đó, còn chưa đi được hai bước, cổ tay bị người nắm chặt, kéo trở lại.

Bùi Nguyên Ca xoay người theo bản năng, đối mặt với ánh mắt tức giận như có ngọn lửa đang bùng cháy của Bùi Nguyên Hoa: “Bùi Nguyên Ca, đừng tưởng rằng phá chuyện ta vào cung thì ngươi sẽ thắng. Xưa nay ta là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không bỏ qua người đã đắc tội ta. Vào cung là quý nhân là giấc mơ cả đời này của ta, ngươi phá hủy giấc mơ của ta, ngươi đáng chết, cho nên ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ngươi là đích, ta là thứ, nhưng ta cũng có thể khiến ngươi thê thảm, chúng ta cùng chờ xem!”

Nói xong, nàng ta hất tay một cái khiến Bùi Nguyên Ca ngã lùi lại mấy bước.

Bất luận Bùi Nguyên Ca giỏi nhịn đến đâu, nhưng liên tục bị nàng ta không buông tha nhằm vào nửa ngày cũng tức giận. Nàng cười lạnh, ánh mắt đen sâu thẳm: “Được, vậy chúng ta cùng nhìn xem, rốt cuộc ai mới là người thê thảm! Bùi Nguyên Hoa, ngươi dám không?”

Tiện nhân này, quá kiêu ngạo! Bùi Nguyên Hoa càng tăng thêm tức giận: “Được, ta mỏi mắt mong chờ.”

Đúng lúc này, ngoài cửa cách đó không xa có hai vị ni cô, thấy có người đi qua, Bùi Nguyên Hoa lập tức đổi mặt mũi, vẻ mặt dữ tợn biến thành ôn nhu uyển chuyển, nhỏ giọng nói: “Nếu Tứ muội thích nơi này, tỷ tỷ sẽ khôn quấy rầy muội nữa. Ngươi cứ đi dạo, ta đi tìm đám nhị muội và tam muội, tránh lại xảy ra chuyện.” Vừa nói vừa cười gật đầu, sửa sang lại y phục cho Bùi Nguyên Ca, sau đó mới rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, trên mặt Bùi Nguyên Ca cũng hiện lên ý cười thản nhiên.

Vốn chỉ muốn dùng bốn chữ “đãi tuyển lạc tuyển” này tới thử dò xét, nếu như Bùi Nguyên Hoa thật sự đổ hết tội lỗi lạc tuyển lên người nàng, nghe nàng nhắc tới thần sắc sẽ có biến hóa. Không ngờ hiểu quả còn mãnh liệt hơn so với dự đoán của nàng, có thể xé rách lớp mặt nạ mỹ nhân hoan hậu hào phóng hiền lương của Bùi Nguyên Hoa, lộ ra con người không nói lý, tự cho mình là đúng. Đó là bất ngờ ngoài ý muốn.

Đối với kết quả này, Bùi Nguyên Ca cũng không hối hận.

Dù sao Bùi Nguyên Hoa đã đẩy hết trách nhiệm lên người nàng, hận nàng, nếu không phải nàng cảnh giác, nhận ra điều bất thường mà tiến hành dò xét thì sợ rằng đến lúc bị ám toán mới hay biết. Bây giờ chẳng qua phơi bày một chuyện từ trong tối ra mà thôi, như vậy càng tốt, ít nhất sau này lúc 1 mình đối mặt Bùi Nguyên Hoa, nàng không cần phải diễn nữa. Hơn nữa, trong cuộc đối thoại vừa rồi, nàng phất hiện ra một chuyện rất thú vị.

Chỉ có lúc một mình bên hồ mới luôn miệng nhắc tới, vừa rồi Bùi Nguyên Hoa nhấn mạnh đích nữ thứ nữ rất nhiều lần.

Xem ra, lạc tuyển là nỗi đau của nàng ta, thân phận đích thứ cũng vậy.

Như vậy, với con người và nhược điểm của Bùi Nguyên Hoa, Bùi Nguyên Ca cũng coi như hiểu biết. Hơn nữa, người rất tự cho mình là đúng như vậy, bây giờ Bùi Nguyên Hoa có cho rằng nàng thật sự bị Vạn Quan Hiểu mê hoặc không? Chuyện này nhất định sẽ bị Bùi Nguyên Hoa mang tới uy hiếp, nói không chừng chính là cơ hội để nàng vạch trần bộ mặt thật của Bùi Nguyên Hoa. Từ điểm đó thì có thể thấy Bùi Nguyên Hoa và Chương Vân đúng là mẹ con.

Đang suy ngẫm thì sân bên cạnh vang lên tiếng cãi vã, hơn nữa càng tranh cãi càng lớn, càng kịch liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.