"Ai nha, uy phong của Bùi phu nhân lớn quá, khó khăn lắm mới ra ngoài đã giáo huấn Diệp phu nhân một trận rồi!" Ôn phu nhân cười như không cười nói.
Thư Tuyết Ngọc trừng mắt nhìn bà, nói: "Biết miệng lưỡi ngươi lanh lợi rồi, có thể tha cho ta một lần được không? Bảo sao chờ ta ở đây, không biết còn tưởng chúng ta tình nghĩa thắm thiết đấy, biết rồi thì hiểu ngay, nhất định ngươi bị Diệp phu nhân chọc tức chờ ta tới phát hỏa phải không?"
"A, thật không ngờ nha, nay đã chưởng quản Bùi phủ rồi, ăn nói cũng cứng rắn hơn, không nể nang ai đúng không?" Diệp phu nhân chuyên bắt nạt kẻ yếu, nhưng cũng không dám trêu chọc đến con dâu của Ôn các lão. Bởi vậy Ôn phu nhân chỉ cười phẩy khăn cho qua, bà kéo tay Nguyên Ca, cười nói: "Lúc trước ta khuyên bà ấy xuất viện, bà ấy sống chết không để ý tới ta, làm ta đến một chuyến tay không đi về. Đúng là Nguyên Ca có bản lĩnh, có thể mời được vị bồ tát này ra ngoài!" Nói xong vừa liếc nhìn Thư Tuyết Ngọc, vừa kéo tay Ôn Dật Lan nói: "Lan nhi, ra mắt Tuyết di (dì Tuyết)!"
Ôn Dật Lan mặc y phục gấm màu vàng nhạt, mềm mại tựa như gió đón hoa xuân, phúc thân nói: "Tuyết di mạnh khỏe!"
"Lan nhi giống mẹ quá!" Thư Tuyết Ngọc đánh giá nàng, nhớ tới thời niên thiếu, tháo chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy trên cổ tay xuống đưa cho nàng làm lễ ra mắt: "Chỉ là vật nhỏ, con đừng chê!"
Ngọc phỉ thúy kia màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217528/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.