Kiêm gia viện vốn là chủ viện của Bùi phủ, cách Đồng Trạch viện không xa lắm. Ba gian chính đường, trái phải có năm gian nhà kề, hành lang đình viện rộng lớn, trồng mấy khóm trúc xanh, sân trước bày nhiều chậu hoa, tường trắng ngói đen, trúc xanh hoa nở vô cùng tao nhã. Nhưng mà nơi đây bị đóng cửa mười năm, không có người qua lại. Mặc dù cây cối và hoa sum suê nhưng lại luôn mang theo vẻ tịch mịch vắng vẻ, thê lương lạnh lẽo.
Trúc xanh như ngọc, một dáng người mảnh khảnh đang khom người cắt tỉa cành hoa, phong thái ưu nhã. Đột nhiên người đó cảm nhận được sự khác thường bèn xoay người lại.
Nhìn thấy thiếu nữ mặt mày rạng rỡ đứng yên ngoài cửa, Thư Tuyết Ngọc sửng sốt. Dung nhan tương tự nhau nên không khó để bà nhận ra người ấy, cây kéo trong tay rơi “bụp” xuống đất. Trong phòng, đại nha hoàn Bạch Sương bị dọa sợ, vội vàng chạy ra kiểm tra. Nàng nhìn thấy Bùi Nguyên Ca cũng ngẩn người.
Đôi mắt sâu thăm lóe lên chút ánh sáng, giọng Thư Tuyết Ngọc run run: "Ngươi là... Nguyên Ca?" Mười năm giam cầm, cuối cùng nàng cũng học được cách che dấu cảm xúc nên nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc: "Nếu đã tới rồi thì vào trong ngồi đi!" Nói xong, bà phân phó Bạch Sương và nhóm tiểu nha hoàn. Hai người không vào nhà mà ngồi ở bàn trà bằng gỗ lim trong rừng trúc. Thư Tuyết Ngọc tự mình nấu trà rót cho Bùi Nguyên Ca. Tuy rằng tay vẫn còn hơi run nhưng tâm đã bình tĩnh trở lại. Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217489/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.