"Nữ nhi hiểu được, là phụ thân muốn tốt cho con. Nếu Trấn Quốc Hầu phủ vì bất mãn với con mà lui hôn, thì dù con có gả qua đó, bọn họ cũng sẽ không đối xử tử tế với con. Nếu do hiểu lầm, như vậy cũng là người không phân biệt phải trái, con cũng không thể dựa vào." Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói, có lí có tình, hoàn toàn nói lên nỗi lòng của Bùi Chư Thành. Cuối cùng lại chán nản nói, "Nữ nhi chỉ là thương tâm, đã khiến cho phụ thân mất mặt!"
Nhìn nữ nhi vô tội, trong lòng Bùi Chư Thành tràn ngập trìu mến, ôn nhu nói: "Không liên quan tới Ca nhi, là Trấn Quốc Hầu phủ khinh người quá đáng! Hừ, thế tử An Trác Nhiên cũng không phải người tốt, được nuông chiều cuồng vọng tự đại, lòng dạ lại hẹp hòi, làm sao xứng đôi với Ca nhi của ta! Ca nhi yên tâm, sau này phụ thân nhất định tìm cho con một mối hôn sự thật tốt!"
Cho dù Trấn Quốc Hầu phủ này có Thái hậu chống lưng, hắn cũng muốn thay Ca nhi đòi lại công đạo.
Chương Vân mặt khẽ giương lên. Hừ, tiện nha đầu dung mạo xấu xí, không tài không đức, lại bị lui hôn, đời này còn có thể tìm được hôn sự tốt sao? Sau này cũng chỉ có thể mặc cho nàng nắn bóp trong tay mà thôi!
Bùi Nguyên Ca đong đưa cánh tay hắn, sẳng giọng: "Nữ nhi không muốn lấy chồng, con muốn cả đời phụng bồi phụ thân, trừ phi phụ thân ghét con, không cần con nữa!" Vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-vo-song/3217468/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.