"Thế tử gặp phải bất hạnh như thế, hoàng huynh cần yêu quý thân thể của mình, ngàn vạn chớ thương tâm quá độ." Hạ Liên Phòng mang trên mặt nụ cười ôn nhu đến cực hạn, thoạt nhìn nàng giống như là thật lòng cảm thấy khổ sở thay Lỗ vương vậy.
Lỗ vương chỉ cười máy móc, nhìn không ra là có nghe được hay không. Hắn cười còn khó coi hơn so với khóc, mất đi con trai độc nhất, hắn biểu hiện cực kỳ thống khổ và nản lòng thoái chí.
Mọi người đều có thể lý giải vì sao hắn có cảm xúc như vậy. Trước khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, thân thể Lỗ vương đã biến kém, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn gần như đã sắp dầu hết đèn tắt. Bởi vậy, Kỳ Ngọc Hà sinh ra có thể gọi là một kỳ tích, đối với Lỗ vương mà nói, sau khi mình chết, trên thế gian có thể lưu lại cốt nhục của bản thân khiến hắn có thể nhắm mắt rồi. Cho nên hắn đối với đứa nhỏ này thực sự là sủng lên tận trời, chỉ cần là điều Kỳ Ngọc Hà mong muốn, dù là sao trên trời Lỗ vương cũng nguyện ý hái xuống cho hắn. Mặc kệ Kỳ Ngọc Hà gây họa gì, chọc phiền toái lớn đến đâu thì Lỗ vương cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào giải quyết giúp hắn—— điều này cũng tạo thành tính cách cực độ tự cao tự đại còn không coi ai ra gì của Kỳ Ngọc Hà.
Mà bây giờ, đứa con duy nhất đó cũng không còn.
Đả kích Lỗ vương phải chịu, không cần nghĩ cũng biết. Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-truyen-ky/2760611/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.