"Ngươi!" Nhiếp Sở nghe được lời ấy của Hạ Liên Phòng, lập tức giận dữ nói: "Loại rắn rết độc phụ như ngươi, ta không cần cùng ngươi nói đạo nghĩa lễ pháp cái gì!"
Trong mắt Hạ Liên Phòng có trào phúng: "Trong lòng ngươi nếu có đạo nghĩa lễ pháp, cũng sẽ không phản bội Đại Tụng, tìm nơi nương tựa ở Đại Nguyên."
"Hừ, ngươi thì biết cái gì! Ta đó là ——" chợt nhân ra thấy bản thân mình sắp nói gì đó không nên nói, Nhiếp Sở vội vàng im miệng, ý bảo thủ hạ đem Hạ Liên Phòng đưa đến trong xe ngựa mang đi. Hạ Liên Phòng lại nhìn hắn, không nói gì, trong lòng đang suy nghĩ, lời Nhiếp Sở chưa nói xong có ý gì chứ? Cái gì gọi là hắn đó là ——? Nghe ý tứ của hắn tựa hồ cảm thấy phản bội Đại Tụng không gì đáng trách, cũng không cảm thấy có sai, dường như đó chính là chuyện hắn vốn phải làm.
Quá kỳ quái, thật sự là quá kỳ quái.
Hạ Liên Phòng đột nhiên nhớ tới, trước đây mình từng phân tích xem tại sao Nhiếp gia có lòng mưu phản, nàng vẫn cảm thấy, gia tộc như Nhiếp gia mỗi thành viên ai cũng ưu tú xuất sắc, ngạo mạn phi phàm, tuy đối đãi người bên ngoài khinh thường nhất cố nhưng mà đối với người nhà mình lại moi tim moi phổi. Gia tộc như vậy đáng nhé không có khả năng nảy sinh tâm tư mưu nghịch. Bọn họ sở dĩ lựa chọn tạo phản, lựa chọn phản bội Đại Tụng cùng Hoàng Thượng, chẳng lẽ... Là bởi vì bọn họ căn bản là không coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-truyen-ky/2760559/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.