Chương trước
Chương sau
Phi Yến ngủ một giấc ngủ thật sâu không mộng mị, có lẽ bước đầu đã hoàn thành khá tốt rồi nên tâm trạng nàng đã giải tỏa được phần nào.

Ngày hôm sau nghe hạ nhân báo lại với nàng rằng tối muộn hôm qua nhị tiểu thư mới về đến nhà còn được một nam tử đưa về.

Phi Yến nhếch miệng cười khẽ, nàng biết ngay cô muội muội này sẽ không an phận thủ thường đâu mà, mặc dù còn ít tuổi nhưng tính cách của nàng ta không khác gì mẫu thân ruột là mấy.

Nàng cũng lười phải tính toán và để ý đến nàng ta, Lâu Ngọc Phong sau khi trở về Như Ý đường đã mang đến cho nàng một tin tức vô cùng quan trọng liên quan đến tứ hoàng tử, thật là cơ hội của nàng quá tôt mà.

Hóa ra thời gian trước tứ hoàng tử đi Thiên Châu trợ giúp bá tánh hắn đã thu mua được một số lượng binh khí rất lớn đang giấu ở một thôn trang ngay ngoại thành.

Phải mất bao công sức người của Như Ý Phường mới dò la được từ một tên trông coi thôn trang trong lúc hắn ta say rượu.

Lâu Ngọc Phong vội hỏi nàng bước tiếp theo phải làm gì.

Phi Yến mỉm cười lạnh lùng nói:

"Không vội, trước mắt ngươi hãy cho người giám sát thôn trang đó nếu có gì khả nghi hãy báo lại cho ta ".

Lâu Ngọc Phong thắc mắc vội hỏi:

“Tiểu thư cơ hội tốt như thế, tàng trữ vũ khí là một cấm kỵ, tại sao người lại không nhân cơ hội này kéo hắn xuống nước?”.

Phi Yến mỉm cười nói:



"Lâm Kỳ Thần là một kẻ thông minh và gian sảo, hắn đã giám đem về đây thì có nghĩa là đã nghĩ đến phương án bị lộ rồi, trước mắt hãy theo dõi thêm, ta cần một mồi lửa, một mồi lửa thật lớn để thiêu cháy hắn ".

Trong đôi mắt nàng lúc này là đôi mắt thù hận, Lâu Ngọc Phong cảm thấy nàng thật lạ lẫm, không hiểu vì sao mâu thuẫn của tứ hoàng tử và tiểu thư lại kinh khủng như vậy.

Phi Yến biết mình thất thố, vội thu lại biểu cảm của mình lại và nói:

"Ngươi không cần quan tâm, yên tâm sau khi ta trả thù tứ hoàng tử xong ta sẽ giúp đỡ ngươi giành lại vị trí thuộc về ngươi, ngươi xứng đáng trở thành lâu chủ đời tiếp theo của Lâu gia ".

Lâu Ngọc Phong giật mình, cậu không thể ngờ rằng tiểu thư lại biết rõ thân phận của cậu ta, ánh mắt nhìn nàng vẻ hoang mang.

Phi Yến thấy thế cười nói:

"Ngươi không phải ngạc nhiên, không phải ta đi điều tra về ngươi mà ngay từ đầu khi nhận hai mâu tử ngươi ta đã biết rồi, còn lý do vì sao mà biết thì xin lỗi ta không nói được ".

Rồi nhân lúc Lâu Ngọc Phong đang nghiền ngẫm tin tức mà tiểu thư mang lại thì nàng đã ung dung trở về phòng.

Lâu Ngọc Phong trở về Như Ý phường trong sự hoang mang, cậu thật không ngờ mình đã giấu kỹ lai lịch rồi mà tiểu thư vẫn biết.

Nhưng nghĩ lại cậu lại tặc lưỡi, thôi kệ đi theo người như tiểu thư mình mới có thể học hỏi thêm được nhiều kinh nghiệm, nêu có sự giúp đỡ của tiểu thư vậy thì trở lại Lâu Gia chỉ là điều đơn giản.

Trở về ba hôm sau, hoàng thượng mới cho người thiết yến mời thái tử Tùy quốc và các quan viên đến.

Ba ngày liền Phi Yến không nhìn thấy phụ thân lúc nào, lúc nàng ngủ thì phụ thân mới về còn lúc nàng chưa dậy thì phụ thân đã đi.

Vì vụ hành thích ở bãi săn mà phụ thân đã quá mệt mỏi và bất vả, tang chứng vật chứng đã chết hết nên lần ra giấu vết rất khó.



Tấm ngân phiếu được rơi ra trên người thich khách đúng là trùng khớp với tấm ngân phiếu đã phát ở Thiên Châu mua gạo cứu tế bà con.

Cũng may Lâm Kỳ Thần tính tình đa nghi nên toàn bộ số ngân phiếu hắn cho đều lấy từ đấy đề phòng bất trắc, ai ngờ lần này lại giúp hắn.

Sau khi hoàng thượng nghe Thượng Quan Vũ báo lại, ông trầm ngâm không nói gì và ra hiệu cho lui xuống.

Ông rất tức giận, không biết kẻ nào lại muốn hại ông, tất cả là vị ngôi vị này, càng nhiều tuổi ông lại càng lo sợ.

Mãi đến tối muộn Thượng Quan Vũ mới về tới phủ, Phi yến đang ngồi ở thư phòng đợi ông về, nàng biết thời gian này phụ thân bận phá án nên mới bận rộn như thế.

Thượng Quan vũ nhìn thấy nữ nhi ngồi ở đó liền hỏi:

"Con đợi phụ thân đã lâu chưa, sao không ở phòng sai tỳ nữ gọi ta sẽ sang luôn ".

Nàng nhẹ nhàng cười rồi kéo tay phụ thân vào vừa bóp vai vừa nói:

“Nữ nhi không sao, có sao là phụ thân kia kìa, đã mấy ngày nay ăn ngủ không yên, thế đã tra được ra thủ phạm chưa ạ!”

Thượng Quan Vũ lắc đầu vẻ buồn bã nói:

"Khó tra ra lắm, toàn bộ thích khách đã chết, tang chứng vật chứng không còn khó tìm ra thủ phạm lắm, mà tờ ngân phiếu kia lại trùng với lời tứ hoàng tử nói, phụ thân đã nói rõ với hoàng thượng rồi, bây giờ chờ hoàng thượng định đoạt thôi ".

Phi Yến biết trước kết quả sẽ như vậy mà, tên Lâm Kỳ Thần này lúc nào cũng có phương án khác, hắn sẽ không để bị động như thế đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.