Chương trước
Chương sau
Không nhắc đến còn đỡ nhắc lại càng khiến cho Phi Yến càng điên cuồng hơn, nàng quay ra thờ ơ nói :

"Ơn cứu mạng của hoàng tử phụ thân đã hồi báo rồi, còn không quen chính là không quen, cảm phiền nhường đường ".

Nàng lách người muốn đi qua nhưng Lâm Kỳ Thần không định nhường lối khiến cho Phi Yến tức giận nhưng không làm được gì.

Nàng đang phân vân không biết phải làm sao, xe ngựa của phủ thì chưa thấy đâu , bỗng nàng nghe thấy tiếng nói trầm ấm dịu dàng :

"Sao muội lại đứng ở đây còn chưa về, xe ngựa của phủ bị hỏng phu xe đang ở ngoài kia ta không yên tâm nên tới đây để đưa muội về ".

Phi Yến nghe thấy tiếng của Dương Vương thì vui mừng vội vàng lách qua rồi chạy lại trước mặt chàng và nói :

"May quá vậy huynh đưa muội về đi, làm nãy giờ muội chờ mãi ".

Dương Vương xoa nhẹ đầu nàng và nói :

"Muội thật là, lên xe đi ta đưa muội về ".

Rồi quay lại nhìn tứ hoàng tử vẻ lạnh lùng nói :

"Đứng giữa cửa phủ Tuyên Vương đôi co không sợ mất mặt hoàng thất sao?".

Rồi chàng nhảy lên lưng ngựa quay về hướng phủ đại tướng quân để đi, Phi Yến nhẹ nhàng thở phào thầm nghĩ, may mà Thiên Dương đến kịp nếu không nàng không biết phải làm thế nào.

Thời gian chung sống với hắn khá lâu nên nàng cũng phần nào đoán được tính cách của hắn, nếu cái gì đã nằm trong mục đích của hắn thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Giống như hắn đang ngắm đến thế lực và lôi kéo phụ thân nàng thì nàng là mục tiêu là con mồi của hắn.

Lâm Kỳ Thần tức giận nghiến răng kèn kẹt, hắn không biết vị hoàng thúc lạnh lùng kia lại thân với đại tiểu thư phủ đại tướng quân như vậy.

Hắn đa nghi không biết là vị hoàng thúc đó có mục đích gì với ngai vàng hay không mặc dù đã loại trừ khả năng ấy nhưng hắn vẫn lo sợ.



Nữ nhân này thật là khó trị hắn không tin bằng khả năng của mình mà không thần phục được nàng ta.

Một bóng đen đáp xuống và cung kính nói :

"Thưa chủ nhân, đã đưa Lư Đại Hải đến kinh thành, bây giờ sắp xếp hắn như thế nào ạ !".

Lâm Kỳ Thần lạnh lùng nói :

"Bảo hắn thời gian này hãy học thuộc những ghi chếp về sở thích và tính cách của phụ hoàng đi, cả những gì liên quan đến các quan lại nữa, qua tết hắn sẽ phải xuất đầu lộ diện rồi ".

Như chợt nhớ ra điều gì Lâm Kỳ Thần quay lại nói :

"Bảo với hắn thu bớt tính tình lại đây là kinh thành chứ không phải Lưu Châu nếu không nghe lời làm hỏng kế hoạch của ta dám đi đánh bạc ta sẽ đánh gãy hai chân của hắn ".

Tên thuộc hạ vội cúi đầu xuống nhận lệnh rồi rời đi, ánh mắt của Lâm Kỳ Thần xa xăm, hắn đã mưu đồ từ rất lâu rồi chỉ được phép thành công không được phép thất bại.

Chuyện lần trước của An Lăng Hoa đã làm hắn mất đi một kế hoạch bây giờ phải tìm cách khác để phá hỏng mối quan hệ của tam ca và Tương Vương nếu không cũng sẽ khá khó khăn.

Phi Yến được Dương Vương đưa về tận phủ, lúc xuống xe đích thân Thiên Dương đỡ nàng xuống, Y lo lắng hỏi nàng :

"Chuyện muội và Kỳ Thần là thế nào vậy, tại sao nó lại chặn đường của muội chứ ".

Phi Yến mỉm cười nói :

" Không có gì đâu, tứ hoàng tử chỉ hỏi một số chuyện liên quan đến trước đây thôi ".

Thiên Dương gật đầu nói :

"Muội phải cảnh giác, Kỳ Thần là một đứa vô cùng toan tính và nham hiểm, là một trong những đứa con tham vọng nhất của hoàng huynh, nó tiếp cận muội mục đích không hề tốt chút nào ".



Phi Yến phì cười nói :

"Huynh yên tâm đi muội biết cái gì nên và không nên ".

Thiên Dương vỗ nhẹ hai tay, một ám vệ nữ xuất hiện cung kính quỳ xuống nói :

"Tham kiến chủ nhân, tham kiến đại tiểu thư ".

Dương Vương phất tay ra hiệu đứng lên rồi nói :

"Đây là A Hoa là ám vệ của ta, bắt đầu từ hôm nay sẽ đi theo bảo vệ muội, nếu có việc gì gấp hãy gửi tín hiệu đến ta sẽ lập tức đến ".

Phi Yến cảm động trong lòng, đã từ rất lâu rồi ngoài phụ thân ra chẳng còn ai quan tâm nhiều đến nàng nhiều như thế nữa, một chút xao xuyến dâng lên nhưng nàng lại dồn nén nó xuống, nàng cười nói :

"Ta không nhận đâu, huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi, ta không dám làm phiền đến huynh, ta sợ...".

Thiên Dương mặt mày ủ rũ nói :

"Vậy muội coi ta là người ngoài sao nên mới nói như thế, giữa chúng ta còn chắn giữa hai từ làm phiền à ".

Phi Yến lúng túng, thật ra từ sau khi gặp lại Anh Tử ca ca thuở nhỏ đã khiến nàng thêm vững tin vào cuộc sống hơn, thôi thì kệ thuận theo tự nhiên đi thôi, nàng có thể không tin bất kỳ ai nhưng nàng chắc chắn Anh Tử ca ca sẽ không hại nàng, nàng cười nói :

"Được rồi, muội nhận là được chứ gì, huynh thật là ".

Rồi quay qua nói với người áo đen kia :

"Ngươi có nguyện ý đi theo ta và chỉ coi ta là chủ nhân duy nhất không ?".

A Hoa cúi đầu xuống trịnh trọng nói :

"Vương gia đã giao thuộc hạ cho tiểu thư thì tiểu thư là chủ tử duy nhất ạ !".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.