Đêm tân hôn, ánh nến sáng chói.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, ánh trăng chiếu xuống làm mặt đất thêm bội phần trắng bạc.
“ Nhất bái thiên địa”
“ Nhị bái cao đường”
“ Phu thê giao bái”
Tiếng cười, tiếng nói không ngớt từ trong phủ đệ xa hoa vọng ra, tựa như một thanh đao sắc bén không ngừng lăng trì tâm Hoa Diên đang đứng trước đại môn Độc Cô phủ.
Tim nàng, thật quá đau đớn rồi.
Nàng mặc váy lụa trắng, chân trần đứng giữ trời tuyết trắng xóa lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc. Đôi măt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào đại môn Độc Cô phủ.
“ Diên Nhi, ta yêu nàng, đời nàng không phải nàng, ta nhất định không cưới”
“ Diên nhi, nàng thật tốt, ta làm sao xa nàng cho được”
“ Diên nhi, gả cho ta, cho dù sông cạn đá mòn lòng ta đối với nàng mãi không thay đổi”
Lời thề hẹn nỉ non như còn văng vẳng bên ta nàng nhưng nam nhân từng thề non hẹn biển với nàng hôm nay lại thành tân lang của người khác, thành tỷ phu nàng.
Châm chọc cở nào?
Đau đớn đến nổi khóc không ra nước mắt, tâm Hoa Diên đau đến chết lặng.
“ Ào…” một bồn nước lạnh băng hất lên người nàng, lạnh thấu xương tủy nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Tim nàng đã sớm vỡ tan thành từng mãnh nhỏ, chút lạnh lẽo này đối với nàng có là gì đâu?
“ Xú ăn mày, cút sang một bên. Hôm nay, tướng quân đón dâu, ngươi đừng làm bẩn mắt tướng quân nhà ta?”. Hạ nhân vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-trong-sinh-nich-sung-tan-vuong-phi/220740/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.