Tây Lăng Dao nghe phụ thân nói chân mày nhíu lại thành một đường: “Phụ thân không nghi ngờ đại bá?”
“Nghi ngờ” Tây Lăng Nguyên Tề nói “Sau này phụ thân nghĩ cũng là huynh đệ, dù cho bọn họ có ghét chúng ta, cũng không ác đến mức gieo bệnh lên ngườicon khi chưa ra đời.”
Cung thị đột nhiên kích động: “Chàng làdòng chính, hắn là con thứ làm sao hắn coi chàng là huynh đệ, nhiều nămnhư vậy chàng không rõ sao? Chính là hắn đuổi chàng ra khỏi tộc, lại sợcon của chúng ta có linh căn trở về tranh đoạt địa vị con cái của hắn.Dao nhi vốn là hài tử có linh căn, bởi vì thiếp ăn điểm tâm của hắn đemtừ kinh thành tới!”
Cung thị bịt miệng, tức tưởi khóc, Tây Lăng Nguyên Tề hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu, thở dài từng tiếng.
Tây Lăng Dao vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, vào ngày xuân ánh nắng thật đẹp, không khí rất khác với kiếp trước. Chỉ là mặc kệ ở kiếp nào, con ngườicũng như nhau, vì lợi ích của mình mà mặc kệ sống chết của người khác.Thói xấu này đã ăn sâu vào xương một cách mạnh mẽ.
Giống như vị đại bá kia đã hại chủ nhân thân thể này, món nợ này, có thể nàng phải hảo hảo thanh toán mới được.
Tây Lăng Dao mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, nói cho con biết một chútchuyện trong kinh a! Còn có tu đạo, linh căn... phụ thân phải nói rõ,con chẳng hiểu gì cả.”
Tây Lăng Nguyên Tề thở dài một hơi, nhưnglập tức vui vẻ lại, Tây Lăng Nguyên Tề nói với Cung thị: “Dù có gì đichăng nữa, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-tien-do/19861/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.