Tiết Phong Lan tuy đã quen với việc đọc kinh nhưng đọc cả canh giờ, cổ họng của nàng sớm đã khô khan, cũng không biết là Tiết lão thái thái có phải muốn chỉnh nàng hay không mà không cho người chuẩn bị trà nước, nàng thân là vãn bối, trước mặt trưởng bối cũng không thể mở miệng xin được, Tiết Phong Lan chỉ có thể kiên trì qua giờ. Tiết lão thái thái cũng không độc ác đến mức muốn nàng mất đi giọng nói, cho nên thấy giọng nàng khàn khàn liền cho người đưa nàng trở về, Như Sương là người tinh ý, mặc dù không có vào phòng với Tiết Phong Lan nhưng thấy trên đường về Tiết Phong Lan không nói một lời, đôi khi còn ho khan nên sau khi đưa Tiết Phong Lan về viện thì nàng cũng đi chuẩn bị trà sâm cho Tiết Phong Lan giải khát.
Lúc Tiết Phong Lan trở về thì nghe thấy Xuân Cầm bẩm báo rằng nửa canh giờ trước Tiết Phong Linh đến đây tìm nàng, bởi vì nàng đã đi thỉnh an Tiết lão thái thái cho nên không có ở đây, Xuân Cầm bảo Tiết Phong Linh về trước, lát nữa hãy đến nhưng Tiết Phong Linh không chịu, nhất quyết muốn ở đây đợi, Xuân Cầm cũng không tiện hạ lệnh đuổi khách nên đành để nàng ngồi đó đợi, nhưng vì không muốn xảy ra chuyện lần trước giống Tiết Yên Hoa cho nên Xuân Cầm để Như Ngọc canh chừng Tiết Phong Linh, Như Ngọc là người hoạt bát, nàng cũng không có im lặng đứng một bên nhìn Tiết Phong Linh chằm chằm mà thường xuyên thay đổi cách thức canh chừng của bản thân, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-tan-phi/4152983/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.