“Giờ phút này mà ngươi vẫn chưa chịu nói ra sự thật hay sao?” Liên Như Nguyệt bị nàng làm cho phiền chán, có chút không kiên nhẫn mở miệng.
“Nô tì... nô tì...” Lục La hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Như Nguyệt rồi nhanh chóng dời mắt, rơi vào phía đằng cửa, nơi đó có một thiếu nữ váy đào đang đứng, bất quá nàng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, như sợ người khác nhìn ra được điều gì.
Sự thật? Hiện tại nói ra sự thật thì còn ích lợi gì?
Vốn dĩ lúc đầu nàng đồng ý giúp Tiết Phong Linh làm chuyện này đã biết bản thân không còn đường lui, nhưng nàng cũng không có nghĩ đến Tiết Phong Linh và Liên Như Nguyệt lại ở một bên đứng nhìn nàng bị mọi người tra hỏi, thậm chí suýt nữa bị dùng hình lại không chịu giúp đỡ nàng, hiện tại nàng đã lôi kéo Tiết Phong Lan vào chuyện này, vậy mà lại bị đối phương vạch trần mọi chuyện, nàng còn có đường lui hay sao chứ?
“Sở dĩ ta cầm trâm đâm ngươi là bởi vì ngươi có ý đồ không tốt với ta, khi đó ta đang trên đường đi tìm Linh Vi thì ngươi đột nhiên xuất hiện, muốn đưa ta đến hoa viên, trong khi lúc nãy ta đã ở hoa viên, mặc kệ có phải Như Nguyệt muốn mọi người đến thưởng hoa hay không nhưng ta lúc này chưa tìm thấy Linh Vi làm sao có tâm trạng thưởng hoa cho được? Ngươi nói ta chặn đường ngươi nhưng thực chất là ngươi chặn đường không cho ta đi, rồi còn khiến ta té ngã, ta không biết ngươi là ai, có mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-tan-phi/4152971/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.