“Hoàng huynh, cố gắng kiềm chế một chút.” Lam Thành Vũ nhỏ giọng nhắc nhở, hắn biết Lam Thành Vân đang rất tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức giải tỏa cảm xúc của bản thân nhưng hiện tại không thích hợp để thể hiện điều đó, chưa kể đến còn là ở trước mặt Ngụy đế, nếu Lam Thành Vân thật sự không màng hậu quả, Lam Thành Vũ cũng không còn cách nào.
Từ nhỏ Lam Thành Vân đã xuất sắc hơn người, hắn lớn lên với những lời khen và tăng bốc bản thân, sau khi trưởng thành bởi vì có biểu hiện tốt nên nhận được không ít lời khen ngợi từ Ngụy đế, cho nên hắn không giỏi việc kiềm chế cơn giận của mình, một chút cũng không. Người ngoài đều nói Thái tử Lam Thành Vân lúc nào cũng treo nụ cười tươi như gió xuân trên môi, chưa từng có ai thấy hắn nổi giận, cho dù là đối với hạ nhân hắn cũng rất ôn hòa, đó có thể là lý do mà Ngụy đế coi trọng hắn, một người giỏi giang trong việc che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười, nhưng chỉ có Lam Thành Vũ và Từ Hoàng hậu mới biết, Lam Thành Vân khó khăn trong việc che giấu bản thân như thế nào, đặc biệt là sự tức giận, hắn sẽ không bao giờ có thể làm chủ được nó, dù có thử bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vô dụng. Sở dĩ Lam Thành Vân lúc nào cũng là dáng vẻ tươi cười trước mặt mọi người, chưa từng nổi giận với người khác, không phải vì hắn giỏi kiềm chế, mà là do trước giờ hắn chưa từng làm Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-tan-phi/1467866/chuong-94-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.