Chương trước
Chương sau
“Quách tiểu thư, ngươi đến rồi.” Từ đằng xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Quách Yến Giai, đợi đối phương đến gần thì đi trước chào hỏi.
Hôm nay Quách Yến Giai mặc bộ kỵ trang màu trắng, không phải màu trắng thuần khiết như tuyết mà là màu nguyệt quang, bộ y phục được cắt may tinh tế, trên thân không có trang trí thứ gì đặc biệt nhưng lại ánh lên vài phần sắc tím, như ánh trăng mùa thu, lộng lẫy với bầu trời. Mái tóc đen dài hôm nay được buộc cao thành kiểu đuôi ngựa, trên tóc không có cài những chiếc trâm cài rực rỡ mà chỉ dùng một sợi dây màu trắng làm dây buộc tóc, màu đen của tóc cùng màu trắng của sợi dây theo động tác của nàng mà quấn lấy nhau, giống như tuyết rơi trên tóc. Tóc buộc cao, để lộ chiếc cổ trắng noãn cùng gương mặt xinh đẹp thanh thuần, mang theo vài phần sức sống thanh xuân.
Không hổ danh là tuyệt sắc mỹ nhân trên bảng xếp hạng mỹ nữ của Đại Ngụy, cho dù nàng ăn mặc đơn giản, không phấn son lòe loẹt thì cũng không thể giấu đi vẻ đẹp vốn có của bản thân.
Hóa ra... Phong Lãng thích là mẫu người như vậy, thảo nào hắn chướng mắt Lưu Hân.
Lưu Hân so với Quách Yến Giai tự nhiên là không xinh đẹp bằng, luận về khí chất cũng thua xa, chứ đừng nói tính tình của nàng bồng bột nóng nảy, nào có dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như Quách Yến Giai, nam nhân hầu hết đều thích mẫu người như Quách Yến Giai, mỹ mà không tục, nhu mà không giả.
“Hứa tiểu thư, Phong tiểu thư...” Quách Yến Giai ôn tồn hữu lễ gật đầu, từng động tác cử chỉ đều lộ ra dáng vẻ của tiểu thư khuê các khiến Phong Hoa bên cạnh nhìn đến xuất thân.
Phong Hoa là tiểu thư Kinh Triệu Doãn Phong gia, nàng cũng được xem như là tiểu thư khuê các có tiếng của kinh thành nhưng tính tình nàng vốn phóng khoáng, đối với lễ nghi vẫn là xem nhẹ cho nên phong thái của nàng tự nhiên là không thể so sánh với Quách Yến Giai. Chưa kể đến bằng hữu của nàng rất ít người ra dáng tiểu thư khuê các, điển hình là Lưu Hân, từng cái nhấc tay cử chỉ đều không thấy bóng dáng của tiểu thư khuê các ở đâu, đặc biệt là khi nàng tức giận lên thì chẳng còn lời nào để hình dung dáng vẻ đó, Hứa Tư Khả rõ ràng là tốt hơn nhiều, bất quá so với Quách Yến Giai vẫn thua một phần khí chất.
Phong Hoa thật sự bất ngờ khi biết được người mà Phong Lãng thích lại là... Quách Yến Giai.
Ca ca của nàng là người thế nào, chỉ sợ không ai so với nàng càng thêm hiểu rõ, ngày thường hắn lưu luyến bụi hoa, kết giao với các tiểu thư nhà khác, loại hình nào cũng có cho nên khi biết mẫu người mà hắn thích chính là ôn nhu dịu dàng, khí chất thiên tiên không nhiễm chút bụi trần như Quách Yến Giai, nàng thật sự khó mà tin tưởng.
Nói thật, nếu đứng trên lập trên là một muội muội, nàng tự nhiên là muốn ca ca của mình có thể lấy được ý trung nhân về nhà, càng huống hồ ý trung nhân đó lại là người dịu dàng, thấu tình đạt lí thì quan hệ giữa chị dâu em chồng sau này không cần phải bận tâm. Nhưng đứng trên lập trường là một bằng hữu, lại còn là tỷ muội tốt của Lưu Hân, nàng thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy đối phương đau khổ, Lưu Hân có tình ý với ca ca nàng không phải ngày một ngày hai mà đã rất nhiều năm, nếu những gì nàng ta bỏ ra mà không được đáp lại, đổi lại là nàng nàng cũng đau khổ.
Chính là đúng như lời Hứa Tư Khả nói, không phải người ta cứ thích mình thì mình liền đáp trả lại tình cảm của người ta, tình cảm vốn là thứ ích kỷ, đâu phải là cứ cho đi là sẽ nhận được? Nếu bản thân vì thương hại mà ở bên cạnh người đó, một ngày nào đó khi người đó biết được nhất định sẽ đau khổ không thôi, mà bản thân lại ủy khuất chính mình ở bên cạnh người mình không thích nhiều năm như vậy, bản thân cũng sẽ không vui.
Phong Hoa không tiếng động thở dài, chuyện tình cảm quả nhiên là một thứ phức tạp, nàng không muốn nghĩ về nó nữa, chỉ mong Lưu Hân sớm tỉnh ngộ, về việc Quách Yến Giai có khả năng trở thành tẩu tử của nàng hay không thì... chuyện tương lai tính sau vậy.
Bên này Phong Hoa đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, bên kia Hứa Tư Khả và Quách Yến Giai đã nói chuyện đến quên trời quên đất.
“Bộ kỵ trang này của Quách tiểu thư rất đẹp, rất hợp với khí chất của Quách tiểu thư.” Nữ nhân trò chuyện, nếu không phải bàn về trang sức phấn son thì chính là y phục xinh đẹp, Hứa Tư Khả cũng không ngoại lệ.
“Quách tiểu thư đặt may ở đâu vậy? Ta cũng muốn đặt một bộ giống vậy...” Nữ hài tử, đối với những thứ xinh đẹp bắt mắt liền nhịn không được muốn chiếm làm của riêng, mặc dù bộ kỵ trang này có phần đơn giản nhưng lại tôn lên khí chất của người mặc nó.
“Y phục này là do gia mẫu đặt may ở Mỹ Nhân Phường, nếu Hứa tiểu thư có hứng thú có thể đến Mỹ Nhân Phường xem thử, ở nơi đó ta thấy có không ít y phục thích hợp với Hứa tiểu thư.”
Mỹ Nhân Phường, cái tên này đối với tiểu thư khuê các trong kinh thành đã không còn gì xa lạ nữa, dù sao đó cũng là cửa tiệm y phục nổi tiếng nhất Đại Ngụy, y phục ở nơi đó làm ra không những đẹp mà còn quý, quan trọng hơn là mỗi tháng Mỹ Nhân Phường đều làm ra một bộ y phục mới, bộ y phục đó có đặc trưng và ý nghĩa riêng của nó, mỗi lần như vậy đều không trùng lại với nhau.
“Là Mỹ Nhân Phường sao? Tháng trước ta đến đó muốn đặt một bộ y phục, đáng tiếc là đã hết nhận đơn hàng rồi.” Nói đến đây, giọng nói của nàng không che giấu được tiếc nuối.
“Bệ hạ vừa hạ lệnh, thiếu nữ khắp kinh thành đều chạy đến Mỹ Nhân Phường để đặt y phục, Hứa tiểu thư có lẽ là đến trễ rồi.” Săn thú còn chưa bắt đầu, một đám tiểu thư khuê các đều tìm đến các cửa hàng y phục, nếu không đặt may kỵ trang thì cũng là đặt may y phục mới, khiến cho các cửa hàng vì nhận đồ mà hết nhân công, người đến sớm thì sẽ có được y phục mới để diện cho diệp này, người đến trễ tự nhiên là cái gì cũng không có.
“Ân...”
“Tháng sau Mỹ Nhân Phường sẽ ra một bộ y phục mới, Hứa tiểu thư có hứng thú đi xem cùng ta không?” Quách phu nhân bảo nàng phải tạo mối quan hệ tốt với Hứa Tư Khả, trong số những tiểu thư khuê các trong kinh thành thì Quách phu nhân chỉ chấm mỗi một mình Hứa Tư Khả, không chỉ vì nàng xinh đẹp hơn những người khác mà là do nàng thông minh cơ trí, bình tĩnh nội liễm, nếu gả vào Quách gia thì sẽ là sự trợ giúp với Quách Thiếu Thừa. Bất quá Quách Yến Giai không hiểu, kinh thành cũng không phải chỉ có một mình Hứa Tư Khả thông minh hơn người, Đại tiểu thư của An Định Hầu Từ Thu Nhược hay Ngọc Thanh Như của Đại Học Sĩ Ngọc gia đều là những người đáp ứng đủ yêu cầu của Quách phu nhân, vì sao nhất định phải là Hứa Tư Khả?
Nói thật, nếu Hứa Tư Khả không có quan hệ gì với Lưu Hân, Quách Yến Giai còn miễn cưỡng chấp nhận đối phương làm tẩu tử của nàng, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Hứa Tư Khả lại là hảo bằng hữu của Lưu Hân, mà Lưu Hân đối với nàng vẫn luôn ôm địch ý, nếu Hứa Tư Khả gả vào Quách gia, chẳng phải mối quan hệ giữa nàng và Lưu Hân sẽ trở nên vi diệu sao?
Đối với một người hết lần này đến lần khác muốn hãm hại mình, Quách Yến Giai mới không muốn cùng đối phương kết giao bằng hữu, càng đừng nói là xưng tỷ gọi muội!
“Ngốc nữ nhi, ngươi cảm thấy người có dung mạo tuyệt sắc như các nàng sẽ đồng ý chịu gả cho ca ca ngươi sao? Đặc biệt là vị tiểu thư Hầu phủ kia, nàng làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm một thiếu phu nhân của Quách gia được?”
Sau đó Quách Yến Giai mới biết, hóa ra không phải những người đó không hợp nhãn duyên với Quách phu nhân, mà là do Quách gia không dám trèo cao với bọn họ. Hầu phủ thì không cần phải nói, Hoàng hậu hiện tại cũng xuất thân từ Hầu phủ, tiểu thư Hầu phủ làm sao cam chịu đời sau thua kém đời trước? Mà Ngọc Thanh Như, tuy nói gia thế với Quách gia là môn đăng hộ đối, Quách lão gia cùng Ngọc lão gia cũng xem như bằng hữu lâu năm, thế nhưng Ngọc Thanh Như có một trang tuyệt sắc như vậy, cho dù Ngọc Thanh Như có đồng ý gả cho Quách Thiếu Thừa thì Ngọc gia bên kia cũng sẽ không đồng ý, có vốn luyến tốt như thế chỉ có kẻ ngốc mới không dùng.
Suy đi tính lại, Quách phu nhân chỉ cảm thấy có Hứa Tư Khả là phù hợp với yêu cầu của nàng, nàng lớn lên không phải đẹp nhất nhưng lại là người có đầu óc, tâm tính bình tĩnh, gặp chuyện không hoảng, tùy cơ ứng biến, chỉ cần bao nhiêu đó cũng đủ giúp cho tương lai của Quách Thiếu Thừa rồi. Bất quá nàng cũng nhìn ra được Hứa Tư Khả không có ý gì với Quách Thiếu Thừa, ít nhất hiện tại là không có, cho nên nàng mới muốn Quách Yến Giai trước tiên cùng Hứa Tư Khả kết thân, sau đó mới tạo cơ hội cho Hứa Tư Khả cùng Quách Thiếu Thừa gặp gỡ.
“Nếu Quách tiểu thư đã mở lời, ta làm sao dám từ chối?”
“Hai người đừng có nói chuyện y phục nữa có được không? Hôm nay chúng ta đến đây là để cưỡi ngựa mà!” Phong Hoa bị bỏ qua một bên nãy giờ, lúc này nhịn không được mà xen vào một câu.
“Phong tiểu thư nói đúng, hiện tại đúng là không thích hợp để bàn những chuyện thế này nhỉ?” Quách Yến Giai sửng sốt, lúc này mới nhớ đến Phong Hoa còn ở bên cạnh, không khỏi cảm thấy có lỗi vì đã bỏ qua đối phương.
Hứa Tư Khả trách cứ nhìn Phong Hoa một cái, sau đó mới giải thích với Quách Yến Giai: “Quách tiểu thư đừng trách, Phong Hoa nàng không biết ăn nói, nghĩ gì nói đấy, vô tình mạo phạm Quách tiểu thư.” Hành động vừa rồi của Phong Hoa, không thể không nói, đúng thật sự là rất vô lễ, đổi lại là người khác có lẽ chỉ tức giận một hồi là thôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là Quách Yến Giai, dựa vào mối quan hệ của Phong Hoa và Lưu Hân, Quách Yến Giai sao có thể không suy nghĩ nhiều được?
Bị Hứa Tư Khả trách cứ nhìn, Phong Hoa tỏ vẻ ủy khuất: “Quách tiểu thư đại nhân đại lượng, không cần trách ta a, ta chỉ là tùy tiện nói, ngươi cũng đừng bận tâm.”
“Hứa tiểu thư quá lời rồi, Phong tiểu thư đây gọi là thẳng thắn.” Trên gương mặt xinh đẹp của Quách Yến Giai vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như cũ, không hổ danh là thiếu nữ ôn nhu nhẹ nhàng trong lời đồn.
“Phong tiểu thư không cần giải thích, lời của ngươi... ta hiểu.” Chữ cuối của nàng vang lên đặc biệt nặng nề, chính là Phong Hoa không có chút ý đến, ngược lại là Hứa Tư Khả bên kia, nghe đến lời này đáy mắt không khỏi lóe lên tia u quang.
Lời của Quách Yến Giai, nếu không phải người tâm tư thấu đáo, nghe vào tai sẽ không có cảm giác gì, chỉ mong... nàng là suy nghĩ nhiều.
Phong Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thì tốt quá, bằng không Tư Khả lại giận ta.” Nàng cũng không phải muốn xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ là bị bỏ qua một bên, cảm giác này rất khó chịu.
“Quách tiểu thư không trách thì tốt rồi.” Hứa Tư Khả quan sát sắc mặt Quách Yến Giai nửa ngày trời, không thấy nàng có biểu hiện gì tức giận mới yên tâm.
“Đúng rồi, vì sao Hứa tiểu thư lại hẹn ta ra đây cưỡi ngựa, mà không phải ở khu vực cưỡi ngựa bên kia?” Quách Yến Giai nhìn quanh một lượt, phát hiện nơi này bốn bề vắng lặng, hoang vắng không bóng người, bởi vì nằm ở bên cạnh chuồng ngựa cho nên cách lều nghỉ ngơi bên kia một đoạn khá xa, nếu nói bên kia ồn ào náo nhiệt thì bên đây vô cùng hoang sơ.
“Nơi đó nhiều người, ta sợ bọn họ hiểu lầm ta là muốn cùng Quách tiểu thư luận bàn, lời ra tiếng vào, đối với chúng ta đều không tốt, cho nên mới tìm một nơi vắng người.”
Quách Yến Giai gật đầu, xem như là hiểu ý Hứa Tư Khả, một con người trầm tĩnh như nước như nàng thật ra cũng không quá yêu thích những nơi đông người, huống hồ lời của Hứa Tư Khả cũng không sai, bọn họ chỉ hẹn nhau ra cưỡi ngựa mà thôi, chứ không phải thật sự luận bàn, đến nơi đông người sẽ phát sinh thêm nhiều phiền toái không đáng.
Nàng không khỏi thầm than, Hứa Tư Khả đúng là tâm tư thấu đáo a!
“Chuồng ngựa ở bên kia, Quách tiểu thư có muốn vào chọn một con không?” Phong Hoa lên tiếng đề nghị.
“Hảo.”
Ba người cùng nhau tiến vào chuồng người, người chăm sóc ngựa rất nhanh liền đứng dậy đón tiếp, thấy ba người các nàng y phục hoa lệ, bộ dáng xinh đẹp cũng không dám có tư tưởng không nên có mà chỉ thành thật đứng bên cạnh để các nàng chọn ngựa xong thì hắn sẽ dẫn ra ngoài cho các nàng.
Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả rất nhanh liền chọn xong con ngựa cho riêng mình, dù sao đi cưỡi ngựa cũng là do các nàng đề nghị, ngựa các nàng tự nhiên cũng đã cho người chuẩn bị sẵn, chỉ cần mang ra cưỡi mà thôi.
“Quách tiểu thư, ngươi chưa chọn được con ngựa nào à?” Thấy Quách Yến Giai đứng ở đây nhìn một đám ngựa nửa ngày trời mà không có ý định đi lên chọn lấy một con, Phong Hoa nhịn không được mở miệng.
“Nếu không... ta giúp ngươi chọn một con?”
“Không cần làm phiền Phong tiểu thư, thật ra... ta đã chọn được rồi.” Đối với ý tốt của Phong Hoa, Quách Yến Giai thẳng thừng từ chối.
Phong Hoa ngẩn ra: “A?” Chọn được rồi? Chọn được rồi vì sao còn đứng đây?
“Phiền ngươi đi dẫn con ngựa mà ca ca ta chuẩn bị cho ta mang lại đây.” Quách Yến Giai nói với người chăm ngựa.
“Vâng.” Người chăm sóc ngựa cũng nhận ra Quách Yến Giai, dù sao trước khi săn thú bắt đầu, Quách Thiếu Thừa mang nàng đến đây không ít lần để dạy cưỡi ngựa, đi cùng còn có Triệu Thiên Tư, cho nên hắn cũng không dám xem nhẹ thân phận của nàng.
Con ngựa này là do đích thân Quách Thiếu Thừa từ trong đám ngựa ở đây mà chọn ra một con, đặc biệt dặn dò hắn phải chăm sóc con ngựa này thật tốt để hôm nay Quách Yến Giai sẽ đến đây lấy ngựa.
Ca ca?
“Quách tiểu thư, ngươi nói con ngựa này là do Quách thiếu chuẩn bị cho ngươi à?” Hứa Tư Khả im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Đúng vậy, ta vốn dĩ không có học qua cưỡi ngựa, thế nhưng Hứa tiểu thư đã mở lời ta cũng không tiện từ chối nên đã nhờ ca ca ta dạy cho ta, ca ca ta cưỡi ngựa rất giỏi đó.” Ở trước mặt Hứa Tư Khả, Quách Yến Giai không tiếc lời khen Quách Thiếu Thừa, khiến Hứa Tư Khả cảm thấy như đối với nàng ca ca nàng là nam nhân tốt nhất vậy, mà quả thật trong lòng Quách Yến Giai cũng là nghĩ như thế.
“Tài cưỡi ngựa của Quách thiếu ta đã nghe nói qua, Quách tiểu thư có một lão sư như vậy dạy dỗ, ta cũng yên tâm, chỉ là...” Đối với những lời khen về Quách Thiếu Thừa từ miệng người Quách gia, Hứa Tư Khả đã quá quen thuộc, cho nên nàng cũng không nhắc thêm về hắn nữa, sợ tạo cơ hội cho đối phương lôi kéo hắn vào cuộc trò chuyện.
“Vì muốn đáp ứng lời mời của ta mà Quách tiểu thư bỏ ra không ít tâm tư, ta cảm thấy thật có lỗi.”
“Có tốn tâm tư gì đâu, chỉ là thời gian rảnh rổi không có gì làm, tiện thể học thêm một môn mà thôi, Hứa tiểu thư không cần để tâm.” Quách Yến Giai xua tay, lời này của nàng là sự thật, vốn dĩ nàng cũng muốn được như ca ca học cưỡi ngựa bắn cung, chính là phụ mẫu trong nhà dạy dỗ nữ tử phải công dung ngôn hạnh, không được học những thứ của mãn phu nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, nhờ có Hứa Tư Khả mời đi cưỡi ngựa nên mẫu thân mới đồng ý để ca ca dạy nàng, bằng không cả đời này nàng nghĩ cũng đừng nghĩ là có thể chạm vào con ngựa.
Hai người ta một câu, ngươi một câu, vô cùng khách khí khiến Phong Hoa ở bên cạnh cảm thấy bầu không khí có chút nhàm chán.
Nàng quả nhiên vẫn là không có thói quen kết giao với các tiểu thư khuê các khác, đặc biệt là những người như Quách Yến Giai, khí chất trên người đối phương khiến nàng cảm thấy đối phương cao không với tới, khó mà thân cận.
“Nếu đã chọn ngựa xong rồi, chúng ta có thể đi cưỡi ngựa rồi không?” Phong Hoa lần nữa lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, bất quá lần này phản ứng của Quách Yến Giai cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Quách Yến Giai gật đầu: “Được chứ.” Nàng cũng muốn nhanh chóng hoàn thành để còn trở về, nói thật, cuộc hẹn lần này đối với nàng mà nói chẳng khác nào một nhiệm vụ.
“Quách tiểu thư, ngươi mới học cưỡi ngựa không lâu, chúng ta ngồi ngựa đi dạo một vòng trước nhé?” Phong Hoa cũng không muốn truyền ra bên ngoài là nàng khi dễ Quách Yến Giai chỉ mới học cưỡi ngựa không lâu.
“Phiền Phong tiểu thư quá.” Đối với đề nghị này Quách Yến Giai không có từ chối, hiển nhiên nàng cũng cảm thấy kĩ thuật cưỡi ngựa của mình vẫn chưa thành thạo, nếu vừa lên đã muốn phóng nhanh thì cũng quá khó khăn với nàng.
Hai người cười nói đi trước, Hứa Tư Khả đi sau, không rõ ý vị nhìn Phong Hoa, hôm nay nàng cảm thấy Phong Hoa có phần thiếu kiên nhẫn, hẳn là cùng Lưu Hân có liên quan đi.
Phong Hoa cùng Quách Yến Giai cưỡi ngựa đi dạo vài vòng quanh khu vực đó, Hứa Tư Khả đứng một bên xem, sau đó cả ba người lên ngựa đua một trận, lúc bước lên ngựa Phong Hoa có để ý đôi mắt con ngựa của Quách Yến Giai có phần thờ thẫn, trông có vẻ không được ổn lắm. Ngay từ đầu nhìn thấy con ngựa này, nàng chỉ cảm thấy đây đúng là một con ngựa tốt, mặc dù Phong Hoa không có nhiều kinh nghiệm cưỡi ngựa nhưng cũng biết nhìn ngựa, chỉ là lúc này đây nàng lại cảm thấy con ngựa này tựa hồ như... đã suy yếu một chút?
Sức khỏe của nó có vẻ không ổn định, lúc tốt lúc xấu, tin tức này đối với người cưỡi nó tự nhiên không phải tin gì tốt lành, bất quá nhìn dáng vẻ bên ngoài thấy nó vẫn rất bình thường, ngoại trừ đôi mắt có phần đờ đẫn ra thì trông bó không có vẻ gì là bị ốm hết. Vốn muốn đề nghị Quách Yến Giai đổi một con ngựa khác nhưng lại nghe đối phương nói từ lúc luyện tập đến giờ nàng ta vẫn luôn cưỡi nó, không phải nó thì sẽ không quen, huống hồ còn là do ca ca của nàng ta chuẩn bị nên Phong Hoa đành thôi.
Có lẽ đôi mắt nàng sai rồi.
Có lẽ con ngựa đó vẫn bình thường, chỉ là trông nó có chút suy yếu mà thôi?
Huống hồ lúc nãy dẫn con ngựa này ra người chăm sóc ngựa cũng không có nói gì, chứng tỏ con ngựa này vẫn khỏe mạnh như thường, nhất định là nàng nhìn lầm rồi.
“Đi thôi.”
Hứa Tư Khả lên ngựa, húc ngựa chạy về phía trước, Quách Yến Giai nhanh chóng đuổi theo phía sau, thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn họ cũng đã thỏa thuận chạy xong vài vòng thì sẽ trở về, Quách Yến Giai cũng không muốn trì hoãn, nàng cũng đã cưỡi ngựa đi vài vòng để làm quen, hiện tại có thể điều khiển ngựa chạy như bay rồi, thế nhưng... không ai ngờ rằng lúc này tai nạn đột ngột xảy ra.
“Á...” Con ngựa đang chạy nhanh, đột nhiên một chân trước bị khụy xuống, sau đó cả người lẫn ngựa đều ngã xuống đất.
“Quách tiểu thư!” Phong Hoa hoảng hốt, vội kéo dây cương cho dừng ngựa lại, chạy đến bên cạnh chỗ của Quách Yến Giai.
“Tiểu thư!” Thu Phong từ đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức chạy đi đến bên cạnh Quách Yến Giai, Phong Hoa cũng rất nhanh liền chạy đến, Hứa Tư Khả bởi vì đi trước nên phải chạy vòng lại. Lúc các nàng đến nơi thì Quách Yến Giai đã hôn mê bất tỉnh, đầu còn chảy máu, mà con ngựa bên cạnh thì nằm yên bất động, đôi mắt thẫn thờ, có vẻ như đã chết rồi.
“Tiểu thư, người... người làm sao vậy? Người... người... mau tỉnh dậy đi...” Nhìn thấy Quách Yến Giai bất tỉnh, sắc mặt Thu Phong nháy mắt liền trở nên tái nhợt, không khỏi đưa tay lay đối phương.
“Đừng động vào nàng!” Hứa Tư Khả vừa đến thì nhìn thấy hành động của Thu Phong, không khỏi quát lớn một tiếng: “Nàng đang bị chấn thương, ngươi làm như vậy chẳng những không giúp được gì mà còn hại nàng!” Dứt lời liền đi đến bên cạnh xem xét hơi thở của Quách Yến Giai, thấy đối phương vẫn còn thở mới yên tâm thở ra.
“Cái này.... Hứa tiểu thư, phải... phải làm bây giờ? Tiểu thư nàng...”
“Ngươi mau đi gọi thái y đến, tiện thể gọi người đi thông báo cho Quách thiếu gia đi.”
Trực tiếp đưa người trở về là không thể nào, bọn họ đều là nữ tử, Quách Yến Giai lại đang bị thương nặng, muốn đưa người trở về rất khó khăn, mà nơi này chỉ có một nam nhân duy nhất là người chăm sóc ngựa, tuy nói tính mạng quan trọng nhưng thanh danh của nàng cũng phải bảo vệ, vẫn nên gọi Quách Thiếu Thừa đến thì tốt hơn.
Thu Phong nhận lệnh đi rồi, người chăm sóc ngựa cũng nhận thấy tình hình không ổn nên cũng đành chạy đi gọi người đến giúp, nơi này nhanh chóng chỉ còn lại hai người Hứa Tư Khả và Phong Hoa, cùng với Quách Yên Giai đang hôn mê bất tỉnh không rõ.
“Tư... Tư Khả, tại sao... tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?” Từ lúc Quách Yến Giai xảy ra tai nạn đến giờ còn chưa đến một nén nhang, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, Phong Hoa hoàn toàn không khống chế được.
“Nàng... nàng sẽ không sao chứ?” Phong Hoa chỉ là một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, đối mặt với sinh tử nàng vẫn sinh lòng sợ hãi, càng huống hồ đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến sự việc này, chỉ sợ đã để lại bóng ma tâm lí.
“Yên tâm đi, nàng sẽ không có chuyện gì.” So với Phong Hoa đang hốt hoảng thì Hứa Tư Khả có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là giọng nói nàng vẫn che giấu không được tia run rẩy: “Nàng sẽ không có chuyện gì... sẽ không sao đâu...” Té ngựa... cùng lắm chỉ gãy ba bốn cây xương, không đến mức nguy hiểm đến tính mạng đi?
“Ân...”
Lúc Quách Thiếu Thừa chạy đến thì đã là nửa khắc sau, nhìn thấy muội muội hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, cả người đầy máu, hắn cảm thấy cả người như chết lặng, bất quá rất nhanh liền chạy đến bên cạnh xem xét tình hình.
“Muội muội...” Thấy Quách Thiếu Thừa đến, Hứa Tư Khả bèn đứng dậy nhường chỗ cho đối phương.
“Nàng... nàng sao rồi?”
“Quách tiểu thư té ngựa, có lẽ lúc ngã xuống đã bị chấn thương ở đâu đó nên mới chảy máu, hiện tại...”
“Để ta xem xem.” Lúc này Hứa Tư Khả mới để ý, Diệp Tri Thu cũng đã đến, không chỉ có Diệp Tri Thu mà Triệu Thiên Tư, Liên Hạo Nguyên, Lam Thuấn cùng... Phong Lãng đều có mặt.
“Diệp công tử đến đúng lúc lắm, nhờ huynh xem thương thế của Quách tiểu thư dùm.” Diệp Tri Thu cũng là thái y, có thúc phụ là thái y giỏi nhất Thái Y Viện chắc hẳn y thuật cũng không tồi.
Diệp Tri Thu gật đầu, thầm nghĩ xảy ra chuyện lớn như vậy mà Hứa Tư Khả vẫn có thể bình tĩnh như vậy, vị cô nương này đúng là kiên cường!
“Phong Hoa, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Phong Hoa đang mất hồn mất vía thì đột nhiên bị người kéo tay, nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng bèn tỉnh táo lại.
“Ca ca? Tại sao lại là huynh?”
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao muội lại hẹn nàng đi cưỡi ngựa?” ‘Nàng’ trong miệng hắn không thể nghi ngờ chính là Quách Yến Giai đang nằm hôn mê bất tỉnh ở kia.
“Chuyện này...”
“Vì sao nàng lại té ngựa?!”
“Muội... muội không biết, con ngựa đột nhiên bị xẩy chân, sau đó Quách tiểu thư ngã xuống... muội không biết... muội không kịp ngăn cản... mọi chuyện xảy ra quá nhanh...” Phong Hoa hoảng loạn lắc đầu, lúc này khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra nàng vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, nước mắt rơi đầy trên mặt.
Phong Lãng nhíu mày: “Có phải do muội làm không?”
“Cái gì?” Phong Hoa trừng mắt, quên cả khóc.
“Lưu Hân có liên quan đến chuyện này không?” Đây mới thật sự là câu mà Phong Lãng muốn hỏi, trước giờ Phong Hoa không có qua lại với Quách Yến Giai, làm sao vô duyên vô cớ mà mời đối phương đi cưỡi ngựa được? Trừ khi là có mục đích khác, mà Lưu Hân chính là nguyên nhân của mọi chuyện.
Lưu Hân cùng Quách Yến Giai không hợp, chuyện này khắp kinh thành không ai không biết, Lưu Hân luôn vô tình cố ý mà chống đối Quách Yến Giai, chuyện này hắn có biết, cũng đã lên tiếng cảnh cáo nàng, chính là Lưu Hân chứng nào tật nấy, không sửa được, Phong Hoa lại là khuê mật của Lưu Hân, hôm nay hẹn Quách Yến Giai ra đây cưỡi ngựa cũng không loại trừ trường hợp nàng muốn ra mặt thay Lưu Hân.
“Lưu Hân... thì liên quan gì đến chuyện này chứ?” Phong Hoa ngơ ngác, không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.
“Nàng...” Phong Lãng còn muốn nói gì đó đã bị Hứa Tư Khả cắt ngang: “Đủ rồi! Đây không phải là lúc truy cứu vấn đề này.” Hứa Tư Khả thật sự không nhịn nổi nữa, nghe tin Quách Yến Giai bị thương, Phong Lãng ngay cả điều tra cũng không cần mà đã kết luận chuyện này cùng có Lưu Hân có liên quan, thật sự là quá đáng mà!
“Quách tiểu thư hôn mê chưa rõ, điều quan trọng nhất phải cứu nàng rồi nói sao!” Nếu không phải e ngại ở đây có nhiều người, Hứa Tư Khả sớm đã đi lên cho Phong Lãng một cái tát để hắn tỉnh ra.
“Đúng vậy, Yến Giai...” Phong Lãng buông tay Phong Hoa ra rồi chạy đến chỗ Quách Yến Giai xem xét tình hình.
Triệu Thiên Tư cùng đám người Liên Hạo Nguyên từ đầu chí cuối đều đứng một bên không xen vào, trong khi mọi người đều đang tập trung lên người Quách Yến Giai thì ánh mắt hắn lại rơi vào con ngựa đang nằm chết ở kế bên.
Trường săn hoàng gia là Ngụy đế giao cho Triệu gia quản lí, Triệu Thiên Tư là người quản lí trực tiếp của nơi này, đối với mọi thứ ở trường săn hắn quen thuộc đến từng cành cây ngọn cỏ... cũng như quá quen thuộc với từng con ngựa ở trong này, cho nên hắn có thể khẳng định...
Con ngựa này... chết không bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.