Chương trước
Chương sau
“Đau quá, buông ra, mau buông ra, tay ta sắp gãy rồi...”
“Lan Nhi, ngươi xem...” Trường Bình Hầu phu nhân không lay chuyển được Như Sương chỉ đành quay sang tìm Tiết Phong Lan, nếu Như Sương chỉ là một nha hoàn bình thường các nàng cũng đâu cần ở đây phí lời, mấu chốt là Như Sương là người của Thái hậu, tuy hiện tại là nha hoàn của Tiết Phong Lan rồi nhưng người thông minh đều rõ ràng ai mới thật sự là chủ tử của Như Sương, Tiết Phong Lan không là gì nhưng vị kia trong cung không phải dễ đắc tội.
“Như Sương.” Trường Bình Hầu phu nhân đã lên tiếng nếu nàng còn im lặng ngồi nhìn thì đúng là không nể mặt đối phương, bất quá chuyện này cũng do Vương phu nhân mà thôi, nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì cho ăn khổ chứ? Không nhìn ra lúc nãy Vương Kim là bị Như Sương đập cho hôn mê bất tỉnh hay sao, cỡ như nàng ta thì làm sao có thể đấu lại Như Sương?
Tiết Phong Lan đã lên tiếng, mặc dù không mấy tình nguyện nhưng Như Sương vẫn nghe lời mà buông tay Vương phu nhân, sau khi được thả tự do, Vương phu nhân ôm lấy cánh tay lùi về sau, cơn đau lan tỏa khắp cánh tay khiến nàng đau đến nhăn mày, ánh mắt nhìn Như Sương mang theo vài phần cùng tức giận.
“Ngươi dạy dỗ nha hoàn của mình như vậy sao? Tùy tiện ra tay chẳng đặt ai vào mắt!”
“Vương phu nhân, lời này phải là ta nói mới đúng, rốt cuộc ai là người ra tay trước chứ?” Tiết Phong Lan nheo mắt, gương mặt lạnh lùng không nhìn ra hỉ giận, bất quá ở chung một thời gian Như Sương cũng biết đây là dấu hiệu Tiết Phong Lan tức giận.
“Huống hồ đây cũng không phải lần đầu tiên.” Lời của nàng là đang nhắc nhở chuyện lúc nãy Vương phu nhân vì chuyện Vương Kim bị đánh mà tức giận đẩy xe lăn của nàng.
“Ngươi... ngươi...” Vương phu nhân đuối lí, không phản bác được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tiết Phong Lan, mà Tiết Phong Lan thản nhiên lạnh nhạt, để mặc cho nàng trừng.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Tiết Phong Lan bị Vương phu nhân trừng, trong khi Tiết Phong Lan bình tĩnh ngồi đó, mà Vương phu nhân lại chẳng khác nào người đàn bà chanh chua, rõ ràng là Vương phu nhân không chiếm được ưu thế, nháy mắt liền phân rõ thắng bại.
“Vương phu nhân, ngươi thân là trưởng bối, tùy tiện ra tay với một tiểu bối không thấy mất mặt hay sao chứ?” Đây cũng không phải lần đầu tiên Vương phu nhân ra tay với Tiết Phong Lan, lúc nãy nàng ta đã có ra tay một lần, so với lần này thất bại thì trước đó đúng là thành công hơn không ít, may mắn là có Nguyệt Viên Viên đỡ lấy xe lăn của Tiết Phong Lan, nếu không Tiết Phong Lan bị té ngã, xảy ra mệnh hệ gì, Liên gia các nàng tránh không khỏi liên lụy.
“Vương phu nhân, Hầu gia phu nhân nói đúng, vì sao ngươi cứ ra tay với Phong Lan tiểu thư như vậy? Ngươi không thấy nàng...” Không có sức chống cự lại ngươi hay sao chứ?
Lời tuy chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý của Diệp phu nhân, Tiết Phong Lan hiện tại đang ngồi xe lăn, nếu không có Như Sương bên cạnh thì nàng đúng là mặc người khi dễ, không có sức chống trả, khi dễ một người như vậy, Vương phu nhân cảm thấy vui lắm hay sao? Trong mắt mọi người thì hành động này của Vương phu nhân đúng là khiến nhân tâm bất mãn, mọi người đều có xu hướng bênh vực kẻ yếu, Tiết Phong Lan như vậy, làm sao chống trả được Vương phu nhân? Trong chuyện này Vương phu nhân chính là người có lỗi!
“Các ngươi thì biết cái gì mà lên mặt dạy dỗ ta?” Vương phu nhân bị hai người lên tiếng dạy dỗ ở trước mặt một đám tiểu bối không khỏi tức giận mà rống lại, đổi lại là người khác bị dạy dỗ ở trước mặt nhiều người như vậy cũng sẽ cảm thấy mất mặt, chỉ là người thông minh thì sẽ biết che giấu cảm xúc của mình, không giống như Vương phu nhân, biểu hiện hiện tại của nàng ta chỉ đang rước thêm thù hận mà thôi.
Quả nhiên Trường Bình Hầu phu nhân đã thay đổi sắc mặt, mà Diệp phu nhân vốn không phải là người dễ dàng tức giận cũng nhịn không được cau mày, cho thấy lời này của Vương phu nhân đã chọc giận hai vị quý nhân ở nơi này.
“Phu nhân...” Vương lão gia trầm giọng, tính tình Vương phu nhân vốn rất lớn, ngày thường ở trong phủ hoành hành ngang ngược hắn cũng nhắm mắt bỏ qua, nhưng hôm nay thì khác, ở địa bàn người khác lại diễu võ dương oai như vậy, Vương phu nhân không sợ đắc tội Liên gia cùng Diệp gia nhưng hắn thì sợ đó.
“Nàng chính là tiện nhân đó!” Vương phu nhân cũng mặc kệ Vương lão gia muốn nói gì, giá trị thù hận của nàng lúc này đã đổ dồn vào người Tiết Phong Lan, cho nên cũng không muốn bận tâm đến người khác mà chỉ muốm vạch trần bộ mặt của Tiết Phong Lan, nàng đưa tay còn lại không đau đớn chỉ về phía Tiết Phong Lan, cắn răng mở miệng: “Lần trước nhi tử bảo ta đến cầu thân với ngươi mẫu thân ngươi lại từ chối, hiện tại lại dụ dỗ nhi tử nhà ta, đúng là không biết xấu hổ.” Quả nhiên là nàng, trong lòng Vương phu nhân không khỏi mắng một câu “Tiện nhân không biết xấu hổ”, vốn dĩ lúc đầu nghe Lục La nói đối phương là người trong lòng của nhi tử, nàng mặc dù có chút chút nghi ngờ nhưng nghĩ đến tính tình nhi tử hay trăng hoa, sau chuyện cầu thân bị Tiết gia, hắn tuy kiên quyết không chấp nhận hôn sự nàng sắp xếp cho nhưng cũng không có nhắc đến chuyện này nữa, nghĩ rằng hắn đã thông suốt mà rơi vào lưới tình với Tiết Phong Lan, nàng nghĩ nàng ta là “tân hồng nhân” của hắn, lại cho người đánh hắn nên nàng mới tức giận, không ngờ Tiết Phong Lan lại là nữ nhi của Lý Nguyệt Chi, nghĩ rằng người nhi tử muốn lấy là nàng, vì vậy mà nàng đã đem mọi lời nói Tiết Phong Lan vừa mới biện minh vứt ra sau đầu.
Quả nhiên nhi tử là không quên được con hồ ly này, tiểu còn nhỏ mà đã biết câu dẫn nam nhân rồi.
Thảo nào nhi tử lại trăm phương ngàn kế muốn “gạo nấu thành cơm” với nàng, hóa ra nữ nhân trước mặt này lại chính là nữ nhi Tiết gia kia, người mà nhi tử muốn lấy, chỉ là nhi tử không có nói với nàng chuyện Tiết Phong Lan bị tàn phế, sớm biết như vậy thì nàng đã không đến Tiết gia để rồi bị Thượng thư phu nhân làm cho mất mặt.
Một người tàn phế... làm sao có thể xứng với nhi tử của nàng?!
Vậy mà Lý Nguyệt Chi bên kia lại cao ngạo như khổng tước nhìn nàng với nửa con mắt mà nói: “Nhi tử của các người không xứng với nữ nhi của Tiết gia ta, Vương gia các người như vậy là muốn trèo cao sao?”, thật sự là khiến nàng tức chết mà!
Tiết Phong Linh giật mình, không ngờ Vương phu nhân lại nhận nhầm Tiết Phong Lan thành nàng, nàng cùng Vương Kim tuy có nhận thức nhưng Vương phu nhân thì nàng không có gặp qua, Vương Kim vài phần ngỏ ý muốn dẫn nàng về gặp phu thê Vương gia nhưng bị nàng khéo léo từ chối, dù sao nàng cũng chỉ lợi dụng hắn để có được danh tiếng, loại người vô học vô đức như hắn nàng tất nhiên không muốn có nhiều dây dưa, cũng không biết hắn đã nói gì với Vương phu nhân mà nàng ta lại đến cửa phủ cầu thân. Bởi vì không muốn có nhiều dây dưa với hắn nên Tiết Phong Linh cũng chẳng để lộ thân phận của bản thân, Vương Kim chỉ biết nàng là tiểu thư Tiết gia, nữ nhi của Thượng thư phu nhân và là khuê mật của Liên Như Nguyệt, cũng không biết nàng là vị nữ nhi nào của Thượng thư phu nhân, là vị tiểu thư nào của Tiết phủ, cho nên khi hắn bảo Vương phu nhân đến cầu thân, Vương phu nhân thực ra cũng chẳng biết người mà nàng thay nhi tử cầu thân là ai, chỉ biết đó là nữ nhi của Thượng thư phu nhân nên nàng chỉ đành tìm đến Thượng thư phu nhân, dựa vào những lời nàng ta nói Thượng thư phu nhân liền phát hiện đó là đại nữ nhi của mình, dù sao tiểu nữ nhi ngày thường không ra khỏi cửa, tất nhiên là không có cơ hội nhận thức Vương Kim, dường như ngay lập tức Thượng thư phu nhân đã đưa ra quyết định, không có hỏi ý kiến của Tiết Phong Linh mà đã thẳng thắn từ chối hôn sự này. Sau khi mượn lý do đuổi Vương phu nhân đi thì cho người gọi nàng đến hỏi chuyện, nàng tất nhiên không thừa nhận bản thân có gì đó với Vương Kim, tiếng xấu của hắn sớm đã lan khắp Thành Thiên, gả cho hắn thế nào cũng không còn đường sống, mà cho dù nàng có tình ý với hắn thì Thượng thư phu nhân cũng sẽ mạnh tay giơ gậy đánh uyên ương, dù sao nàng cũng là một nữ tử ưu tú, hạng người như Vương Kim sao có thể xứng với nàng, huống hồ tâm của nàng chỉ đặt ở trên người những người có địa vị cao mà thôi.
Lúc Diệp Linh Vi đem chuyện này nói ra nàng cũng hơi hoang mang, còn chưa kịp suy nghĩ lý do để giải thích thì Vương phu nhân đã nhận nhầm Tiết Phong Lan thành nàng, mặc dù mọi chuyện diễn ra có chút ngoài ý muốn nhưng như vậy lại không hề bất lợi với nàng, ít nhất thì là hiện tại người gặp họa là Tiết Phong Lan mà không phải nàng, cho đến khi Lục La khai ra và Vương Kim tỉnh lại thì nàng vẫn an toàn, Lục La thì còn tốt, nàng nắm trong tay nhược điểm của đối phương, tin chắc đối phương không dám cắn ngược lại nàng, về phần Vương Kim... ánh mắt nàng rơi vào người Vương Kim đang bất tỉnh, đôi mắt không khỏi sâu lắng đi vài phần, loại người háo sắc như hắn thì tất nhiên dùng sắc dụ là biện pháp tốt nhất, bất quá phải đợi nàng gặp riêng hắn mới được, chỉ là nhìn bộ dạng của Trường Bình Hầu phu nhân cùng Diệp phu nhân, tựa hồ như không truy ra mọi chuyện tới cùng thì sẽ không bỏ qua, chỉ mong Vương Kim hắn không cần tỉnh ngay lúc này.
Đây... đây là tình huống thế nào?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương là sự khó hiểu, rõ ràng lúc nãy khi Lục La nói Tiết Phong Lan là người trong mộng của Vương Kim Vương phu nhân mặc dù có chút tức giận nhưng cũng không đến mức kích động như hiện tại, vậy mà khi biết được đối phương là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Tiết gia lại có phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
“Vương phu nhân có phải ngươi đã hiểu lầm gì rồi không?” Tiết Phong Lan nhướng mày, gương mặt lộ vẻ mờ mịt, đột nhiên bị chửi quả thật không biết làm sao.
“Ta cùng quý công tử không có nhận thức.”
“Không có nhận thức? Ta cũng đã đến nhà ngươi cầu thân rồi mà ngươi còn dám nói không có nhận thức nhi tử của ta?” Tâm tình Vương phu nhân thập phần kích động, chuyện mất mặt thế này nàng vốn không muốn nói ra ngoài nhưng Trường Bình Hầu phu nhân lại cứ ép muốn nàng nói ra, bây giờ thì hay rồi, sáng ngày hôm sau mọi người trong kinh thành nhất định sẽ biết được chuyện này, đến lúc đó chỉ sợ nàng cũng không còn mặt mũi để nhìn ai nữa, nếu đã mất mặt như vậy thì ngại gì không kéo Tiết gia xuống vũng bùn này, dù sao cũng là nữ nhi nhà bọn họ dụ dỗ nhi tử của nàng, dựa vào đâu chỉ có Vương gia các nàng mất mặt mà Tiết gia bên kia lại đắc ý như vậy? “Ngài chắc chắn ngài đến Tiết gia là để cầu thân ta chứ?” Đôi mi thanh tú nhíu lại, giọng nói của nàng không khỏi lạnh đi vài phần: “Mà không phải là người khác?”
“Ta...” Vương phu nhân bị nhìn đến á khẩu không nói thành lời, lúc nhi tử muốn nàng đến Tiết gia cầu thân nàng cũng bực bội đến mức rối tinh rối mù, nhi tử chỉ biết đó là nữ nhi của Thượng thư phu nhân nên nàng đành phải tìm đến Thượng thư phu nhân để nói chuyện, mặc dù chưa thấy qua dung mạo của đối phương nhưng nhi tử của nàng cái gì cũng không được ngoại trừ mắt nhìn mỹ nhân, cho nên nàng cũng yên tâm về dung mạo của đối phương, chỉ là tính tình thế nào nàng cũng chưa có lĩnh giáo, nhưng nếu nhi tử đã thích, thân là mẫu thân Vương phu nhân chỉ có thể ủng hộ, không ngờ Tiết gia bên kia không nể mặt mà thẳng thừng từ chối khiến nàng rất tức giận, nghe thấy nữ nhân họ Tiết là phản cảm, vốn dĩ nàng cũng không muốn tin nhi tử lại xem trọng Tiết Phong Lan, dù sao đối phương cũng là người tàn phế, chỉ là nhớ đến những lời hàm hồ vừa nãy của Lục La nàng mới nhận định Tiết Phong Lan là người nhi tử muốn lấy.
“Tiết gia nhiều vị tiểu thư như vậy, Vương phu nhân xác nhận người ngài muốn cầu thân là ta chứ?” Dưới ánh mắt lợi hại như muốn xuyên qua người nàng, Vương phu nhân thẹn quá hóa giận: “Lý Nguyệt Chi cũng đã lên tiếng từ chối, ngươi lại là nữ nhi của nàng, không phải ngươi thì là ai chứ?”
Nhìn bộ dạng này của Vương phu nhân trong lòng mọi người nhất thời hiểu rõ, chỉ sợ người trong lòng của Vương Kim là ai Vương phu nhân chắc chắc đã biết, vậy mà lại hùng hồn chất vấn Tiết Phong Lan như vậy, lí luận này của Vương phu nhân quả thật khiến cho mọi người không biết làm sao, nàng ta đến Tiết gia cầu thân bị Thượng thư phu nhân từ chối cho nên nữ nhi của Thượng thư phu nhân thì nhất định phải là người trong lòng của Vương Kim sao? Đúng như lời Tiết Phong Lan nói, Tiết gia nhiều vị tiểu thư như vậy, Thượng thư phu nhân lại là chủ mẫu của Tiết phủ, ngoại trừ Tiết lão thái thái ra thì Thượng thư phu nhân là người có quyền định đoạt hôn sự của bất kì vị thiếu gia tiểu thư nào trong phủ, cho nên lời này của Vương phu nhân chưa chắc đã đúng, lỡ như người mà Vương Kim muốn cầu thân không phải là Tiết Phong Lan mà là người khác thì sao?
“Vương phu nhân, nữ nhi của Lý thị cũng không phải chỉ có mình ta.” Lời này của nàng là đang ám chỉ Tiết Phong Linh ở bên kia, bất quá lúc này Vương phu nhân hiện đang bị cơn giận làm lu mờ lí trí nên không có bận đến sự tồn tại của Tiết Phong Linh, địch ý của nàng chỉ hướng về phía Tiết Phong Lan.
Vương phu nhân không nghe lọt tai nhưng lời vào tai khiến Trường Bình Hầu phu nhân cẩn thận ngẫm lại, lời này của Tiết Phong Lan không sai, cứ cho là lời Vương phu nhân nói là đúng, người trong lòng của Vương Kim là nữ nhi cùa Thượng thư phu nhân, nhưng người đó là ai, Tiết Phong Linh vẫn là Tiết Phong Lan? Hơn nữa đối chiếu với lời này nói của Diệp Linh Vi, nàng đột nhiên ngộ ra vài điều, đáy lòng có một suy nghĩ hơi lớn mật, nếu như chuyện Lục La nói về vị Tiết tiểu thư kia là sự thật, mà Diệp Linh Vi lại không có nghe lầm, mà lời của Vương phu nhân cũng đúng thì chẳng phải... bọn họ đang nói về cùng một người hay sao?
Nếu người trong lòng của Vương Kim là Tiết Phong Linh mà không phải là Tiết Phong Lan thì mọi chuyện xảy ra sẽ là như vậy, Vương Kim vì mỹ nhân nên muốn Vương phu nhân đến Tiết phủ cầu thân, bất quá thanh danh của hắn quá thảm hại, Thượng thư phu nhân tất nhiên sẽ không giao nữ nhi của mình cho nam tử như Vương Kim chăm sóc cả đời được, mà Vương gia bởi vì cầu thân thất bại nên đã mất hết mặt mũi, mới đem chuyện này giấu kín đi, như vậy lời này của Vương phu nhân cũng không phải là ăn nói hàm hồ. Tiếp theo, như lời Lục La đã nói, vị Tiết tiểu thư nhìn thấy nàng đứng cùng một chỗ với Vương Kim nên đã đứng ra chặn đường hỏi chuyện nàng, sau đó còn bày mưu tính kế hãm hại Diệp Linh Vi, Trường Bình Hầu phu nhân ngày thường cũng xem trọng Lục La, nha đầu này tuy hơi kiêu ngạo nhưng lại rất nghe lời chủ tử, cho nên không thể có chuyện nàng ta lại phục tùng mệnh lệnh của một người mới gặp như Tiết Phong Lan được, nếu là Tiết Phong Linh thì còn có thể. Tiết Phong Linh là khuê mật của Liên Như Nguyệt, hai năm nay chung đụng với Lục La cũng không ít, có thể nói nếu không có mặt Liên Như Nguyệt thì chủ tử của Lục La sẽ là Tiết Phong Linh, điều này cũng có thể giải thích cho việc Diệp Linh Vi nghe Vương Kim gọi người trong lòng của hắn là “Linh Nhi” mà không phải “Lan Nhi”.
Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi là người từng trải, nàng có một tư duy hơn người và giác quan sát bén, cho dù không biết đến chuyện ở Tụ Hồng Lâu ngày đó thì nàng vẫn có thể tìm ra được kẻ chủ mưu phía sau, bất quá... đó cũng chỉ là suy đoán của nàng, không bằng không chứng mà lên tiếng, chẳng khác nào vu oan giá họa?
Đáy lòng Trường Bình Hầu phu nhân ẩn nhẫn tia nghi ngờ với Tiết Phong Linh, chỉ là không có nói ra.
“Không phải ngươi thì là ai chứ?” Vương phu nhân cười lạnh, châm chọc mở miệng: “Mặt mũi coi như tạm được, bất quá đôi chân lại tàn phế, loại người như người làm sao có thể lọt vào mắt của nhi tử ta chứ?”
Lời này của Vương phu nhân rõ ràng là muốn nhục nhã Tiết Phong Lan, nàng bất quá cũng chỉ là nữ hài mới lớn, gặp nạn mất đi đôi chân đối với nàng đã chịu đả kích rất lớn, tuy nàng không có biểu hiện ra ngoài nhưng so với những người khóc bù lu bù loa thì người giỏi che giấu cảm xúc như nàng mới khiến người khác đau lòng không thôi, mọi người đều là trưởng bối, tuy nói không có quan hệ gì với Tiết Phong Lan nhưng cũng đối đãi với nàng như tiểu bối trong nhà, mỗi lời nói đều khách khí không chạm đến chỗ đau của nàng, vậy mà hiện tại Vương phu nhân lại nói ra những lời này, quả thật là khiến người khác tâm lạnh mà.
“Vương phu nhân, ngươi ăn nói có chừng mực một chút.” Còn chưa đợi Tiết Phong Lan lên tiếng, Trường Bình Hầu phu nhân lạnh giọng mở miệng, đôi mắt phức tạp nhìn sang Tiết Phong Lan, chỉ thấy đối phương lúc này rũ mắt, mi dài che đi đôi mắt khiến người khác không thấy được cảm xúc của nàng, bất quá hình ảnh này vào mắt Trường Bình Hầu phu nhân thì lại là Tiết Phong Lan đang đau lòng, cố tình cúi đầu để che giấu đi giọt lệ nơi đáy mắt.
“Ngươi không cảm thấy những lời này rất quá đáng đối với một nữ hài hay sao?” Trường Bình Hầu phu nhân cũng có nữ nhi, thân là mẫu thân khi nhìn thấy tình cảnh này của Tiết Phong Lan tránh không khỏi có chút đồng tình thay nàng.
“Quá đáng? Có gì mà quá đáng?” Vương phu nhân không cam lòng mở miệng: “Ta chỉ là nói sự thật!”
Tiết Phong Lan tàn phế hai chân vốn là sự thật, nàng cũng không có nói thêm nói bớt cái gì, lời này của nàng thì có gì sai mà lại chọc giận đến Trường Bình Hầu phu nhân rồi?
Thần sắc Trường Bình Hầu phu nhân lộ vẻ không kiên nhẫn, cho dù lời của Vương phu nhân nói là sự thật đi chăng nữa nhưng nơi này nhiều người như vậy, lời này của nàng ta không chỉ nhục nhã Tiết Phong Lan mà còn khiến Tiết Phong Lan cảm thấy mất mặt, dù sao thân là trưởng bối, nói những lời này với tiểu bối cũng là quá phận, nàng cũng chỉ là người ngoài, lên tiếng thay Tiết Phong Lan vẫn được nhưng cũng không thể cấm Vương phu nhân không tiếp tục nói ra những lời này, nếu Thượng thư phu nhân ở đây, Vương phu nhân còn dám xuất khẩu cuồng ngôn nhục nhã nữ nhi của nàng ta sao? “Vương phu nhân, dù sao ngươi cũng là người có gia giáo, sao lại nói ra những lời như thế?” Diệp phu nhân bên cạnh cũng nhíu mày, rõ ràng là rất phản cảm với lời nói của Vương phu nhân, cho nên lời nói ra không khỏi có chút sắc bén hơn so với ngày thường.
“Diệp phu nhân, ngươi nói như vậy là có ý gì?!” Vương phu nhân lập tức chuyển mũi nhọn sang người Diệp phu nhân, gương mặt nàng đỏ lên vì tức giận: “Ngươi nói ta không có gia giáo?!”
“Vương phu nhân, lời này ta không có nói, là ngươi tự bản thân mình nói đó chứ?!” Vương phu nhân xuất thân từ thương gia, tất nhiên là được dạy dỗ không giống với tiểu thư khuê các, ngày thường hô to gọi nhỏ, không để ai vào mắt, Diệp phu nhân cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, nhưng hôm nay dựa vào những chuyện mà nhi tử nàng ta làm với nữ nhu nàng, nàng làm sao có thể nhịn?
Nói một câu thiếu gia giáo cũng là nể mặt nàng ta lắm rồi, loại người cư xử như Vương phu nhân, gia giáo ở đây đâu ra chứ?
Không nghĩ đến Diệp phu nhân cũng phản bác lại lời nàng nói, Vương phu nhân cực kì tức giận, đây rõ ràng là muốn cùng nàng gây sự mà.
“Vương phu nhân thật biết nói đùa, cỡ như Phong Lan làm sao dám trèo cao với quý công tử?” Tiết Phong Lan thấy hai người Trường Bình Hầu phu nhân và Diệp phu nhân thay nàng lên tiếng nàng cũng rất cảm kích, chỉ là chuyện này không liên quan đến bọn họ, nàng cũng không muốn đối phương bị liên lụy vào, đời này Tiết Phong Lan nàng không muốn thiếu nợ bất kì ai, chỉ muốn người khác cảm thấy mắc nợ nàng.
Lời này của Tiết Phong Lan mang theo hàm ý châm chọc nhưng Vương phu nhân chỉ lo tức giận đến hăng say nên không có phát hiện ra.
Thất bại từ chỗ Diệp phu nhân, Vương phu nhân cũng không muốn cùng nàng tranh cãi mà tiếp tục chuyển sang người Tiết Phong Lan, ý đồ muốn lấy lại uy nghiêm đã mất.
“Ngươi tự hiểu lấy mới tốt, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hết lần này đến lần khác dụ dỗ nhi tử của ta.”
Vị Vương phu nhân này, chẳng lẽ không nghe ra hàm ý châm chọc của Tiết Phong Lan hay sao? Tuy nói nàng tàn phế hai chân nhưng dựa vào mỹ mạo và gia thế, Vương Kim rõ ràng là trèo cao, sự thật là Vương Kim không xứng với Tiết Phong Lan đó có được không?
Ở đây, có lẽ chỉ có Vương phu nhân mới cảm thấy Tiết Phong Lan không xứng với Vương Kim bảo bối của nàng, còn những người còn lại đều không cảm thấy như vậy.
“Vương phu nhân, trong chuyện này vẫn còn rất nhiều uẩn khuất, vẫn nên điều tra rõ ràng mới vội kết luận đi.” Tuy nàng có chút kinh ngạc khi chính Tiết gia lại là người từ chối hôn sự từ Vương gia nhân, bởi vì quan hệ giữa hai nhà Liên - Tiết rất thân thiết, nữ nhi hai nhà lại là khuê mật của nhau, vậy mà nàng lại không nghe Thượng thư phu nhân nói gì về chuyện này, nghĩ lại cũng đúng thôi, Vương Kim là loại người gì, nếu để mọi người biết chuyện Vương Kim nhìn trúng tiểu thư nhà Tiết gia đến lúc đó chỉ sợ thanh danh của vị tiểu thư này mất sạch.
“Nha hoàn cũng đã khai ra nàng rồi còn uẩn khuất cái gì?”
“Những lời giải thích của ta lúc nãy chẳng lẽ phu nhân không nghe lọt tai sao?” Tiết Phong Lan tỏ vẻ, đối với loại người không dùng đầu óc suy nghĩ như Vương phu nhân đây, nói thêm lời nào thì cũng là vô ích, bởi vì nàng ta đâu có nghe lọt tai.
“Đó là ngươi ngụy biện, càng giải thích càng chứng tỏ ngươi có tội.” Vương phu nhân hợp tình hợp lí mở miệng, bộ dạng đầy đầy lí lẽ của nàng không chỉ khiến Tiết Phong Lan không muốn cùng nàng tranh cãi mà mọi người ở đây đều có chút phiền chán nhìn nàng.
“Vương phu nhân, ngài có lí một chút đi.” Đối với loại người nay, nàng mới khinh thường cãi nhau với nàng ta nhưng ai bảo nàng muốn xây dựng một hình tượng nữ hài kiều khí để đối đầu với Tiết Phong Linh chứ?
Nếu không phải vì đã lên kế hoạch, nàng sớm đã vạch trần bộ mặt thật của Tiết Phong Linh rồi, đâu cần ở đây phí lời với Vương phu nhân?
“Ai mới là người vô lí ở đây hả?”
Hai người tranh cãi, ngươi một câu, ta một câu, không ai nhường ai, tất cả mọi người đều đứng về phía Tiết Phong Lan bởi vì những lời chất vấn của nàng lúc nãy vẫn còn đó, mà Lục La lại im lặng cam chịu thì có khác gì thừa nhận đâu, huống hồ ở nơi này còn có một số người hiểu rõ “người trong lòng thật sự” của Vương Kim là ai, cũng không rõ vì sao đang lúc mọi chuyện đến hồi kết thúc thì Vương phu nhân lại nổi điên cái gì mà không ngừng mắng chửi Tiết Phong Lan, còn nói nàng chính là người trong lòng của Vương công tử, bởi vì Vương phu nhân từng đến Tiết gia cầu thân nhưng bị từ chối, hiện tại thẹn quá hóa giận lên đầu Tiết Phong Lan đây mà.
“Lục La, chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì sao?” Đối với sự vô lí của Vương phu nhân Liên Như Nguyệt cũng rất là buồn bực, nàng không khỏi cảm thấy mệt mỏi thay Tiết Phong Lan khi phải đấu khẩu với Vương phu nhân, cho nên dứt khoát bỏ những lời của Vương phu nhân sang một bên mà quay sang hỏi chuyện Lục La.
Lục La là người của nàng, là do đích thân nàng chọn làm nha hoàn của mình, ở bên cạnh nàng mấy năm nay, nàng đối với nàng ta cũng vô cùng tin tưởng, không ngờ có ngày đối phương lại giấu nàng ở sau lưng làm ra những chuyện này, mà người ở phía sau chủ mưu mọi chuyện lại là khuê mật của nàng Tiết Phong Linh, bị khuê mật ở sau lưng đâm như vậy, đổi lại là bất kì ai cũng sẽ tức giận không thôi, Liên Như Nguyệt có thể nhẫn nhịn mà không lên tiếng vạch trần gương mặt thật của Tiết Phong Linh đã là nể mặt đối phương lắm rồi.
“Hiện tại nói ra liệu có quá muộn?” Lục La lúc này cũng hiểu rõ tình thế của mình, từ sau khi Diệp Linh Vi nói ra chuyện ở Tụ Hồng Lâu thì Lục La liền biết bản thân đã không còn đường lui nữa, chuyện ở Tụ Hồng Lâu, chỉ sợ Liên Như Nguyệt đã biết được ai mới thật sự là chủ mưu của chuyện này.
“Lục La, chỉ cần ngươi nói sự thật mọi chuyện thì không bao giờ là muộn.” Dù sao cũng là nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ Liên Như Nguyệt cũng có chút không đành lòng khi thấy đối phương ơi vào bước đường cùng mà không thể quay đầu.
“Lòng tham ai mà không có? Ta biết ngươi cũng là vì bạc nên mới nổi lên lòng tham, ngươi ở bên cạnh ta từ nhỏ, nếu ngươi biết hối cãi, ta tất nhiên sẽ để lại cho ngươi một con đường sống.” Lời này của nàng là sự thật, nàng không có khả năng tiếp tục giữ lại Lục La bên người nữa nhưng chừa cho đối phương một con đường sống không phải là không thể.
“Nô tì...” Lục La nghe thấy những lời của Liên Như Nguyệt, đáy lòng không khỏi dậy sóng, nàng mím môi, đáy mắt hiện lên tia do dự, rõ ràng là đã bị Liên Như Nguyệt thuyết phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.