Chương trước
Chương sau
So với Thượng thư phủ một trận ầm ĩ, Thừa tướng phủ bên này cũng không kém, sau khi thấy được Lý Thiến có miếng ngọc bội giống hệt mình, Lý Kiều tức giận ra tay đánh người khiến một bên má của Lý Thiến sưng đỏ, chứng đỏ Lý Kiều ra tay không hề nhẹ. 
“Lý Kiều, tỷ đừng có quá đáng!” Cảm thấy một bên má nóng rát, không cần nhìn Lý Thiến cũng biết nhất định là đã sưng tấy lên rồi, nghĩ đến đột nhiên bản thân bị đánh oan, trong lòng liền không khỏi tức giận. Từ nhỏ đến lớn nàng được mẫu thân sủng ái, trước mặt người ngoài nàng là tiểu thư cao quý của Thừa tướng phủ, ngay cả Thái hậu cũng tỏ thái độ yêu thích với nàng, điều này khiến Lý Thiến nghĩ rằng nếu không phải có Lý Kiều thì nàng mới là người trở thành Thái tử phi!
Phụ thân nàng và phụ thân Lý Kiều đều cùng một phụ một mẫu, bởi vì phụ thân nàng ta sinh ra sớm hơn phụ thân nàng nên mới có giữ chức vị trưởng tử, vốn dĩ trước kia Lý Thiến cũng không bận tâm vấn đề này, dù sao bọn họ cũng là tỷ muội, lớn lên cùng nhau, tuy Lý Kiều thường xuyên kiêu ngạo ra mặt với nàng nhưng tình cảm của hai người cũng không tệ. Đến khi lớn lên, tính tình của Lý Kiều vẫn không thay đổi, vẫn mang một bộ dạng cao ngạo như khổng tước, thường xuyên ra vẻ ta đây, đám người đó bởi vì thân phận của Lý Kiều mà không dám phản bác, khi đó nàng vẫn là mắt nhắm mắt mở làm như không thấy, không nghĩ đến nàng ta lại giật dây đám bằng hữu tỷ muội nói xấu nàng.
Nàng đem chuyện này nói cho mẫu thân, mẫu thân chỉ nói nàng không nên quá thật lòng với Lý Kiều, tuy là tỷ muội một nhà, chảy chung huyết thống nhưng tâm địa ai tốt ai xấu cũng không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá, huống hồ tính tình Lý Kiều giống hệt tổ mẫu nàng, được sủng ái một chút liền không xem ai ra gì, thường xuyên xem thường người khác. Từ xưa đến nay, tỷ muội một nhà cũng không phải ai cũng đối xử với nhau thật lòng, cho dù có thì cũng là vì đối phương có giá trị lợi dụng, huống hồ bọn họ lại xuất thân từ gia đình quyền quý, tranh chấp với nhau là chuyện bình thường, Lý Kiều sớm đã quen cuộc sống cao cao tại thượng, tất nhiên trong mắt nàng ta Lý Thiến nàng chẳng là gì, cho nên khi Thái hậu bày tỏ muốn nàng làm cháu dâu, Lý Thiến cũng không từ chối.
Thái tử nay đã đến tuổi thành gia lập thất, mỹ nhân bên cạnh tuy không ít nhưng vị trí chính thất vẫn để đó, cho nên từ rất lâu Hoàng hậu đã bắt đầu âm thầm lựa chọn ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi, chuyện này Ngụy đế và Thái hậu cũng không biết, bởi vì nàng đang suy đoán rốt cuộc trong triều thế lực của người nào có sức ảnh hưởng nhất, lại phải có nữ nhi thông tuệ xứng đáng với nhi tử mình, Lý Kiều là sự lựa chọn đầu tiên của Hoàng hậu.
Lý Kiều cùng Lý Thiến thường xuyên vào cung dự tiệc, Hoàng hậu cũng gặp mặt hai người họ ba bốn lần, cả hai đều biểu hiện rất tốt, bất quá so với người biểu tỷ Lý Kiều, Lý Thiến mang vẻ đẹp mảnh mai dịu dàng, nam nhân nhìn vào liền ưa thích, chỉ là người Hoàng hậu chọn lựa làm con dâu là Lý Kiều mà không phải Lý Thiến, điều này đã khiến cho Lý Thiên cảm thấy vô cùng uất hận, dù vậy nàng cũng không bộc lộ ra ngoài, bởi vì trong Thừa tướng phủ, Lý Kiều là Đại công chúa, còn nàng chỉ là Tiểu công chúa, tất nhiên là thua kém hơn, nói ra mọi người đều sẽ cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
“Quá đáng? Rốt cuộc là ai quá đáng hơn ai? Ngươi biết rõ Thái tử là trượng phu tương lai của ta vậy mà còn âm mưu dụ dỗ, uổng công ta xem ngươi là tỷ muội!” So với Lý Thiến, Lý Kiều lại càng hung hăng hơn. Từ nhỏ đến lớn bất kì thứ gì mà nàng muốn đều thuộc về nàng chưa bao giờ thất bại, ngay cả vị trí Thái tử phi này, Hoàng hậu lựa chọn nàng cho vị trí Thái tử phi không phải vì yêu thích nàng mà là vì nàng là cháu gái Thừa tướng, trong triều quyền hành của Thừa tướng đại nhân dưới một người trên vạn người khiến nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu còn lo ngại, bởi vì như thế cho nên Hoàng hậu mới muốn mượn thế lực của Thừa tướng phủ để trợ giúp cho Thái tử có thể dễ dàng lên Hoàng vị. Lý Kiều không phải ngu ngốc, nàng biết rõ nguyên nhân sâu xa trong đó nhưng vẫn đồng ý trở thành Thái tử phi, bởi vì nàng biết một khi Thái tử có thể lên ngôi thì nàng cũng có thể trở thành Hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ, đó là vị trí mà bất kì nữ nhân nào cũng mơ ước, một khi nàng đã trở thành Hoàng hậu thì những nữ nhân khác vốn dĩ không thể so sánh với nàng.
Chỉ là không ngờ, nàng là Thái tử phi, Lý Thiến lại là Trắc phi, bọn họ đúng là tỷ muội tốt, cho dù gả ra ngoài cũng là gả cho cùng một người, không biết là sự sắp đặt của số phận là lão Thiên gia thích trêu người, cho dù ở dưới thân phận nào thì Lý Thiến vẫn là muội muội, mà nàng lại là tỷ tỷ!
“Tỷ muội? Tỷ xem ta là tỷ muội tốt khi nào? Trong mắt tỷ ta chỉ là một nha hoàn không hơn không kém!” Nghe Lý Kiều bảo nàng là tỷ muội tốt của nàng ta, Lý Thiến không khỏi cười lạnh.
Hai người công kích lẫn nhau, không ai nhường ai, Lý Kiều cao quý thường ngày khinh thường việc đánh nhau lại cùng biểu muội của mình đánh nhau, Lý Thiến cũng không phải dạng vừa, bị Lý Kiều đánh nàng sớm đã tức giận, hình tượng ngoan hiền hiểu chuyện hàng ngày mà nàng xây dựng đã mất sạch. Nha hoàn bên cạnh thấy vậy liền vội vàng khuyên can, dù sao cả hai người đều là chủ tử, bọn họ thân là nha hoàn nếu chủ tử có mệnh hệ gì thì ngồi chịu tội không ai khác là bọn họ, nhưng vừa mới lại gần đã bị Lý Kiều cùng Lý Thiến đẩy ra, Tả An Tây sớm đã hoảng sợ đến mức mất hồn lạc phách, Tiết Phong Linh bên này nhíu mày không có ý định can ngăn, mà Tiết Phong Lan làm như không thấy, đối với tỷ muội bọn họ tranh chấp không có ý định xen vào.
Hai người náo loạn, không ai có thể khuyên ngăn, nha hoàn thấy vậy liền chạy đến đại sảnh bẩm báo với Thừa tướng đại nhân, bầu không khí đại sảnh lúc này vô cùng náo nhiệt lại bị nha hoàn xông vào phá hỏng.
“Lão gia không xong rồi! Hai vị tiểu thư đang đánh nhau!”
“Cái gì?!”
Bị lời nói của nha hoàn làm kinh động, Thừa tướng đại nhân cùng đoàn người đi đến viện của Lý Kiều, vừa bước vào đã thấy đồ đạc trong phòng bị vỡ nát, nha hoàn một bên run sợ, Tả An Tây, Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan ba người sớm đã thối lui ra khỏi chiến trường. Mà Lý Kiều cùng Lý Thiến lúc này vẫn dây dưa không ai nhường ai, đối với sự xuất hiện của đoàn người Thừa tướng đại nhân làm như không thấy, thê tử lão đại cùng lão nhị không thể tin được nhìn nữ nhi trước mắt, đặc biệt là thê nữ lão nhị, Lý Thiến thường ngày hoàn hiền hiểu chuyện hôm nay lại chẳng khác nào người đàn bà chanh chua ngoài chợ, y phục xốc xếch, đầu tóc bù xù, nào có bộ dạng của tiểu thư khuê các?!
“Tiểu Kiều!”
“A Thiến!”
Nghe tiếng gọi, hai người đồng loạt dừng tay, nhìn thấy đoàn người trước mắt thì không khỏi sửng sốt, không rõ bọn họ vào đây lúc nào, lúc này hai người nhìn đến vẻ mặt âm trầm của Thừa tướng đại nhân thì vội vàng bỏ xuống động tác định đánh người, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong phòng im lặng, không ai dám trả lời câu hỏi của Thừa tướng đại nhân, so với bộ dạng hung hăng lúc nãy thì Lý Kiều và Lý Thiến lúc này chẳng khác nào con thỏ nhỏ đứng dưới mắt thợ săn, sợ hãi ngay cả nói cũng không thành tiếng.
Thê tử lão đại thấy bộ dạng nữ nhi người không ra người, ma không ra ma thì lo lắng hỏi han: “Tiểu Kiều, rốt cuộc là có chuyện gì?!”
Bên này thê tử lão nhị thấy một bên má nữ nhi bị sưng tấy cả lên liền hiểu rõ là nàng bị đánh, giọng nói có phần chanh chua: “A Thiến, má con sao lại sưng như vậy? Có phải là bị người ta đánh không?”
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt nhìn về phía Lý Thiến, quả nhiên thấy được một bên má của nàng đã sưng đỏ, người có ánh mắt đều nhìn ra được, một cái tát này không hề nhẹ tay, đồng thời nghe lời nói của chanh chua của thê tử lão nhị, trong lòng mọi người sớm đã có đáp án, người ra tay đánh Lý Thiến, chỉ sợ là Lý Kiều đi?
“Tiểu Kiều, cháu ra tay đánh A Thiến trước sao?” Giọng nói Thừa tướng đại nhân lúc này có vài phần uy nghiêm, mang theo uy áp khiến Lý Kiều sợ hãi chỉ biết gật đầu.
“Tại sao cháu lại ra tay đánh muội muội của mình?!”
Thừa tướng đại nhân chán ghét nhất chính là âm mưu chốn hậu viện, mọi người trong phủ biết rõ tính tình hắn cho nên dù không vừa mắt đối phương cũng không gây khó dễ ra mặt, chỉ âm thầm sử dụng một chút thủ đoạn, dù là thủ đoạn lớn hay nhỏ thì tất cả mọi người không ai dám dùng thủ đoạn lên người của Thừa tướng đại nhân, hay là mượn tay hắn loại bỏ đối phương, nếu muốn an ổn sống trong phủ thì mọi người phải sống hòa thuận, nếu muốn bị đuổi ra khỏi phủ thì cứ tiếp tục đấu đá, bởi vậy người sống trong Thừa tướng phủ, đều bằng mặt không bằng lòng.
Lý Kiều im lặng cắn môi, vẻ mặt ủy khuất không dám mở miệng, dù sao cũng là bản thân nàng ra tay đánh người trước, cho dù đó có là âm mưu của Lý Thiến thì về tình về lý thì nàng vẫn có một phần lỗi, nếu để tổ phụ biết được sự thật bên trong, người mất mặt nhiều nhất chính là Lý Kiều nàng!
“Tổ phụ... con xin lỗi...” Tất nhiên nếu người trước mặt Lý Kiều không phải Thừa tướng đại nhân thì nàng cũng sẽ không dễ dàng xin lỗi như vậy.
“Ta hỏi con vì sao ra tay đánh muội muội chứ không bắt con phải xin lỗi!” Thấy Lý Kiều nhận sai, giọng nói Thừa tướng địa nhân có phần ôn hòa hẳn đi.
“Con...”
“Ngươi nói!” Thừa tướng đại nhân chỉ tay về phía Như Sương đang bế Tiết Phong Lan, ý đồ muốn nàng nói rõ sự thật, sở dĩ hắn lựa chọn nàng là bởi vì nàng là người của Thái hậu, mà Thái hậu lại là muội muội hắn, so với lời nói của những người khác, hắn tất nhiên lại càng tin tưởng nàng.
Như Sương có chút bất ngờ khi Thừa tướng đại nhân lại chỉ định bản thân, ánh mắt rơi vào người trong lòng, thấy Tiết Phong Lan không tỏ vẻ gì thì nàng mới lần lượt đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại, lúc nàng dứt lời là sắc mặt mọi người đang biến hóa không ngừng, đặc biệt là Thừa tướng đại nhân, gương mặt hắn lúc này vẫn âm trầm không rõ.
Hoàng hậu muốn chọn Lý Kiều làm Thái tử phi, đó là chuyện mà tất cả mọi người đều biết rõ, dù sao Lý Kiều là trưởng nữ, được chọn làm Thái tử phi cũng là điều hiển nhiên, đối với điều này Thừa tướng đại nhân cũng không phản đối, bất quá Thái hậu lại tỏ ý muốn Lý Thiến làm Trắc phi Thái tử, đó là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ đến. Lý Kiều và Lý Thiến đều là tiểu thư Thừa tướng phủ, một trong hai người ai gả cho Thái tử thì Thừa tướng đại nhân đều yên tâm, hiện tại cả hai lại đồng loạt gả cho Thái tử, một người là chính, một người lại là thiếp, tất nhiên là không ai muốn điều đó xảy ra, hai tỷ muội cùng hầu một chồng, cho dù là đối với Lý Kiều hay Lý Thiến đều là khó xử, nhưng... ý chỉ của Hoàng hậu cùng Thái hậu là không thể làm trái!
Sự tình quả nhiên không đơn giản, đối với sự việc này Thượng thư phu nhân không tiện ở lại liền xin phép Thừa tướng đại nhân về trước, dù sao bọn họ cũng đã ở đây nửa ngày, gặp cũng đã gặp, nói cũng đã nói, hiện tại Thừa tướng phủ đang rối ren như vậy, tựa hồ không phải lúc thăm hỏi, huống hồ nếu nàng còn không về sớm, chỉ sợ Tiết lão thái thái bên kia sẽ tức giận gây khó dễ cho nàng. 
Thừa tướng đại nhân thấy thế chỉ gật đầu không ngăn cản, tuy hắn cùng nữ nhi lâu ngày hội ngộ nhưng hiện tại trong phủ có việc phải giải quyết, tuy hắn xem nàng là người nhà nhưng dù sao nàng cũng đã gả ra ngoài thì trong mắt người khác sớm đã không còn là người Lý gia, mà chuyện này lại liên quan đến tiểu thư Lý gia, tất nhiên không muốn để người ngoài biết đến, cho nên trước khi cả nhà Thượng thư phu nhân rời đi hắn vẫn không quên dặn dò không được đem chuyện nói ra, Thượng thư phu nhân biết nặng nhẹ nên liền gật đầu đồng ý.
Thượng thư phu nhân đi rồi, mẫu tử Tả An Tây cũng vội vàng thu dọn hành trang chuẩn bị quay về Tả gia, dù sao các nàng ở đây cũng không giúp được gì, chỉ sợ lại bị liên lụy, cho nên ngay khi Thượng thư phu nhân vừa đi, họ cũng đã lên xe ngựa về Tả gia, mà Thừa tướng đại nhân cũng không ngăn cản.
Lúc về đến Tiết phủ thì thời gian đã qua giờ Mùi, Thượng thư đại nhân về đến liền lập tức đến thư phòng tiếp tục công việc, mà mẫu tử ba người lại bị người của Tiết lão thái thái mời đến đại sảnh, Thượng thư phu nhân đối với việc này liền biết nhất định trong thời gian nàng đi vắng Tiết phủ đã xảy ra chuyện, chỉ là không biết có liên quan đến đại phòng của nàng hay không. Tiết Phong Linh đối với chuyện ở Thừa tướng phủ đã vô cùng không vui, cho dù là Lý Kiều hay Lý Thiến thì người trở thành Thái tử phi cũng không thể là nàng, cho nên hiện tại nàng không có tâm trạng ngồi xem kịch, mà Tiết Phong Lan bên này từ xa đã thấy Xuân Cầm, tuy không rõ chuyện gì nhưng nàng biết nếu bản thân đến đó thì chỉ có hại chứ không có lợi, biết đâu được Tiết lão thái thái lại cho người vu oan nàng, cho nên hai người các nàng nói lại với người của Tiết lão thái thái là không được khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi, người đó thầm nghĩ hai người không liên quan đến sự việc này nên cũng không ngăn cản.
Hàn Mai Các.
“Xuân Cầm, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nô tì nghe nói Đại tiểu thư cùng Hạ Túc thiếu gia tại hậu viện ước định chung thân thì bị Lục tiểu thư phá hỏng, Lục tiểu thư đến nháo với lão phu nhân, cho nên lão phu nhân muốn mời mọi người đến đại sảnh để giải quyết chuyện này.”
Tiết Phong Lan sửng sốt: “Ước định chung thân? Có nghĩa là Hạ Túc tỏ ý muốn lấy Tiết Thanh Liên sao?”
“Mặc dù có chút khó tin nhưng đó là sự thật.” Xuân Cầm gật đầu.
Hạ Túc vừa mới đến Tiết phủ ngày hôm qua, cùng Tiết Thanh Liên chung đụng chưa bao lâu mà đã tỏ ý muốn lấy nàng ta? Là Hạ Túc dễ dàng bị mắc câu hay là do nàng đánh giá thấp vị tỷ tỷ này đây?!
Tiết Phong Lan nhất thời cũng không rõ.
“Tiểu thư, trước khi Đại tiểu thư đến đại sảnh đã đến gặp nô tì, nhờ nô tì chuyển lời tới tiểu thư, muốn tiểu thư ra tay tương trợ.” Xuân Cầm vội đem chuyện khi bị Tiết Yên Hoa bắt quả tang, Tiết Thanh Liên cùng Hạ Túc liền biết bản thân sẽ không ổn, cho nên nàng nhanh chóng đến Hàn Mai Các cầu viện Tiết Phong Lan, may mắn là có Xuân Cầm tại nơi đó, bởi vì những người khác Tiết Thanh Liên đều không dám tin tưởng, nàng đem mọi chuyện nói cho Xuân Cầm, mong Xuân Cầm có thể chuyển lời tới Tiết Phong Lan để nàng trợ giúp.
“Muốn ta ra tay tương trợ? Tốt thôi!” Tiết Phong Lan tựa hồ đã dự đoán trước được Tiết Thanh Liên sẽ đến nhờ nàng giúo đỡ, cho nên đối với lời nói của Xuân Cầm vô cùng thoải mái đáp ứng.
“Tiểu thư, người muốn giúp nàng ta?” Như Sương nhướng mày, ánh mắt không rõ cảm xúc.
“Dù sao cũng là ta thiếu nàng ta một mạng.” Sớm muộn gì nàng cũng phải trả, hiện tại là Tiết Thanh Liên nhờ nàng giúp đỡ, nếu nàng có thể giúp nàng ta gả cho Hạ Túc liền xem như giữa bọn họ không còn bất kì liên hệ nào nữa, mà Hạ Túc cũng là một nam nhân không tồi, xem như là bù đắp cho kiếp trước của Tiết Thanh Liên đi.
“Nhưng là ta vẫn chưa nghĩ ra cách giúp nàng ta, các ngươi có ý tưởng gì không?”
“Gạo nấu thành cơm thì thế nào?” Như Ngọc im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng chịu mở miệng, lời vừa nói ra khiến cả phòng lâm vào trầm mặc.
“Cách này cũng không tồi.” Như Sương như có điều suy nghĩ.
Xuân Cầm cũng gật đầu đồng ý: “Tuy có chút cũ kĩ nhưng có vẻ như lần nào sử dụng cũng thành công!”
Dứt lời ánh mắt ba người trong lòng đều rơi vào người Như Ngọc khiến nàng có cảm giác lạnh sống lưng, rõ ràng là bọn họ đồng ý với cách của nàng nhưng tại sao lại nhìn nàng với ánh mắt... cảm giác như đang tính kế a?!
“Vậy thì Như Ngọc, muội làm đi!”
Như Ngọc cảm thấy, quả nhiên là miệng hại thân mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.