Không có ai biết, thời điểm Bạch Mộc Cận nói những lời kia, trong ánh mắt nổi lên thê thảm đau đớn, kiếp trước, nàng vậy mà phải nếm trải mọi cựchình như vậy, thậm chí có vài thứ, ngay cả chính nàng cũng khó có thể mở miệng, bao nhiêu lần bị những ác mộng đó làm cho tỉnh giấc, nàng đã coi chúng thói quen.
Xuân Nhi nghe vậy đã run như cái sàng rồi, loại hình phạt nghe rợn cả người này, so với việc bị đánh chết bằng gậy còn khó tiếp nhận hơn, nàng chỉ cảm thấy hạ thân lành lạnh, sau đó làmột bãi chất lỏng mang theo mùi khai chảy trên mặt đất.
Bạch Mộc Cận âm thầm lắc đầu, thật là một người quá nhát gan dễ bị dọa sợ,nhưng mà nàng lại không có ý định buông tha Xuân Nhi, vì vậy nói tiếp:"Tổ mẫu, mẫu thân đã nói Xuân Nhi trộm châu báu, mà Xuân Nhi lại luônmiệng nói ta sai sử nàng, Cận nhi không thể không bỗng dưng chịu oan ứcđược, không bằng giao Xuân Nhi cho quan phủ đi, có lẽ những quan lạiquen nhìn phạm nhân gian ngoan kia sẽ biết làm như thế nào để khiến chokẻ đó phải nói thật!"
Những lời này làm mất đi cọng rơm cứumạng cuối cùng của Xuân Nhi, nàng ta giãy dụa nằm rạp trên mặt đất, khóc lóc vô cùng thê thảm, trong miệng cuống quít van xin: "Cầu xin Lão phunhân khai ân, Xuân Nhi cái gì cũng nói, cái gì cũng nói, đừng đem XuânNhi giao cho quan phủ!"
Lục thị ngây dại, vừa rồi bà cũng bị Bạch Mộc Cận và Tôn ma ma hù dọa, lúc muốn ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-phai-ngoan-doc/3171995/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.