Editor: Gà
Xe ngựa âm thầm trong bóng đêm, từ từ đi đến, Vân Lãnh Ca nghe tiếng nói Ám Nhất: "Thế tử phi, toàn bộ kẻ địch đều đã bị diệt, ám vệ ba người bị thương nhẹ, không có người chết."
Vân Lãnh Ca thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần dần hòa hoãn, nhỏ giọng nói: "Cực khổ rồi."
Giải quyết đám tặc nhân kia xong, vì để tránh đụng phải người của Thái tử và Nam Tinh, Vân Lãnh Ca đều lựa chọn đường nhỏ trong núi, vừa có thể đi tắt, cũng có thể né tránh một ít phiền toái không cần thiết.
Chạy được vài ngày đường, vì bận tâm tình trạng cơ thể Vân Lãnh Ca, rốt cuộc đoàn người từ từ đến gần khu vực biên cương, nhưng càng đi về phía trước, thì nhiệt độ càng thấp, trong gió sương xuất hiện một cơn mưa đá tạt vào mặt mọi người, khiến người ta rất đau đớn, phóng mắt nhìn, khắp nơi bao phủ trong làn áo bạc, mang theo một sự lạnh lẽo tận tâm can.
Vân Lãnh Ca nắm thật chặt khăn quàng cổ lông hồ ly trên người, xưa nay thời tiết biên cương luôn lạnh khủng khiếp, huống chi lúc đầu xuân, càng lạnh ác liệt.
"Thế tử phi, hôm nay sắp tối rồi, chúng ta có thể đến trấn An Bình, đi vào trấn An Bình, xem như chúng ta đã tiến vào giới tuyến biên cương rồi." Đám người Xích Ngôn đi theo Mộ Dung Diệp đã nhiều năm trải qua rất nhiều hoàn cảnh tối tăm, hiện tại chẳng những không cảm thấy đau thấu xương, ngược lại cảm giác vô cùng thân thiết thoải mái, mắt sáng như đuốc nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-nhi-tieu-thu/1468244/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.