Editor: Gà
"Thái tử phát hiện ra các ngươi chưa?" Mộ Dung Diệp nheo mắt phượng, trầm giọng hỏi.
"Trong lúc giao thủ Thái tử có chạy đến, nhưng không áp quá gần, hắn ta cũng không xác định được do người phương nào gây nên!" Xích Ngôn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định nói.
"Ngươi phái người đưa Vũ Văn Mẫn đến phủ đệ Ngũ Hoàng tử, nói y phải cẩn thận, báo rõ chi tiết về tình hình tối nay!" Mộ Dung Diệp nhanh chóng suy nghĩ, thoáng chốc, phân phó.
"Dạ, Thế tử!" Xích Ngôn cung kính cáo lui rời đi, cẩn thận đóng cửa lại.
Vân Lãnh Ca nghe tiếng Ngâm Cầm ân cần hỏi ở ngoài, cau mày nói: "Xích Ngôn bị thương nghiêm trọng không?"
"Ngoài da thôi, mấy ngày sẽ khỏi hẳn!" Ánh mắt Mộ Dung Diệp lười biếng, không để ý trả lời.
Vân Lãnh Ca tâm loạn như ma, hiện tại Đông Dương loạn trong giặc ngoài, sơ sẩy một bước, sẽ nước mất nhà tan, chỗ chết người nhất chính là, Thái tử quá cực đoan, ở thời điểm mấu chốt, hắn ta không những khoanh tay đứng nhìn nội loạn, còn liên hiệp với người ngoài bán nước, thật khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nếu Đông Dương giao cho người ngu muội dốt nát như thế, sợ không qua được bao lâu, tiếng kêu than sẽ nổi lên bốn phía, khói thuốc súng ngập trời rồi!
"A Diệp, chàng nói xem, vì sao Thái tử nhốt Vũ Văn Mẫn?" Vân Lãnh Ca không hiểu, không phải Vũ Văn Minh và Thượng Quan Hạo cùng trận doanh sao? Sao lại cấu véo lẫn nhau?
"Có thể ta đã xem thường Thái tử!" Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-nhi-tieu-thu/1468242/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.