Editor: Gà Vân Lãnh Ca rối rắm nhìn tú thêu hoa văn, uyên ương nghịch nước, bách hoa tranh minh, cái này càng phức tạp hơn cái kia, càng xem càng rối rắm, định gác lại ở một bên không để ý đến. "Tiểu thư, ngài không phải muốn tú [1], sao lại bỏ xuống." Ngâm Thư hỏi. [1] thêu "Tú hoa châm không nghe lời ta, ta đi đông, nó cố tình đi tây, làm người ta cáu giận." Đôi mày thanh tú của Vân Lãnh Ca khẽ nhíu lại, nhỏ giọng nói. Đều do tên khốn Mộ Dung Diệp kia, nói muốn mình thêu cho hắn một hà bao, còn nói trả lễ, bản thân thu ngọc bội của hắn, dĩ nhiên phải trả lễ. "Tiểu thư, hơn nửa năm nữa ngài sẽ phải thành thân, xác thực phải tự tay thêu giá y cho bản thân." Ngâm Thư cười tủm tỉm nói. "Hàn biểu muội nói nàng sẽ giúp ta thêu." Sắc mặt Vân Lãnh Ca có chút hài lòng, nghĩ đến thật may là tay nghề thêu thùa của Hàn nhi rất tốt, biết mình không biết, chủ động xin đi giết giặc giúp một tay. "Tiểu thư, giá y của nữ tử, chăn gấm, gối thêu đều phải tự tay thêu, không thể thêu giúp." Ngâm Cầm cũng không quá hiểu mấy chuyện này, suy tư một hồi, nói. "Không có biện pháp, hiện tại ta ngay cả lá cây cũng không thêu được, còn nói gì giá y, nếu thật tự thân động thủ, khẳng định không biết ngày tháng năm nào mới xong." Vân Lãnh Ca thở dài, tay nàng ném phi đao, cầm vũ khí còn được, thêu hoa thật quá khó khăn. "Tiểu thư, nô tỳ thăm dò được." Ngâm Cầm hấp tấp đi đến, sắc mặt vui mừng. "Nói nghe một chút." Vân Lãnh Ca nằm trên sạp mĩ nhân, bày tư thái nghe chuyện xưa, hứng thú dồi dào. "Nô tỳ đã hỏi thăm nhiều nơi, nghiêm túc tổng kết hiện tại trong Kinh thành có ba tên công tử ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, chính là con trai trưởng của phủ Lý quốc công Lý Minh Kiệt, phủ Hạ tướng quân Hạ Hạo Nhiên, còn có con thứ của phủ Lãnh vương Lãnh Mạc Hiên." Ngâm Cầm nói liên tục. "Môn hộ không nhỏ, hai người con vợ cả nhà cao cửa rộng, chỉ có một vương phủ là con thứ." Vân Lãnh Ca lấy tay xoa hàm, Kinh thành phồn hoa, nhưng chỉ có vẻ ngoài, thật ra thì chính là vòng xoáy lớn, có người dùng sức tranh đấu cầu sinh cơ, có người nước chảy bèo trôi đắm vào trụy lạc. "Ba người này do nô tỳ chọn lựa từ những thứ phong lưu lãng tử ra, phủ đệ cao, hơn nữa mấu chốt nhất là mặc dù ba người bọn hắn thường vụng trộm ra vào nơi bướm hoa, nhưng trên mặt lại giả vờ nghiêm trang, rất nhiều người bị dáng vẻ anh tuấn của bọn hắn che mờ, cho rằng bọn họ văn võ song toàn chính nhân quân tử." Ngâm Cầm khinh thường nói. "Vân Xuân Ca thích Lãnh thế tử, ngươi nói nếu nàng gả cho Lãnh Mạc Hiên, sống dưới cùng một hiên nhà với Lãnh thế tử, có phải rất thú vị không?" Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười, mình hết lòng ái mộ huynh đệ của người sẽ trở thành vị hôn phu của mình, nếu Vân Xuân Ca biết khẳng định vẻ mặt rất đặc sắc. "Nô tỳ cảm thấy để Đại tiểu thư gả cho Hạ công tử sẽ tốt hơn." Ngâm Cầm ngẫm nghĩ một hồi, nói. "Vì sao?" "Tiểu thư ngài nghĩ xem, ý định Đại tiểu thư thâm trầm, thủ đoạn tâm cơ cũng tàn nhẫn, khó nói trước nàng ta có thể sẽ thu phục được trái tim của Lãnh Mạc Hiên, đến lúc đó chúng ta bỏ bao công sức không phải lãng phí một cách vô ích sao? Nhưng phủ Hạ tướng quân không giống thế, Hạ nhị tiểu thư là nhân vật cỡ nào? Mặc dù thân thể nửa tàn phế, nhưng đầu óc vẫn còn, có nàng áp chế Đại tiểu thư, ở phủ Tướng quân Đại tiểu thư không thể lật trời, hơn nữa trải qua chuyện hổ cắn người, phủ Tướng quân đối với người của Tướng phủ ta đã hận thấu xương, nhưng Hạ nhị tiểu thư bị thương không thể cố ý trách tội lên người tiểu thư ngài, chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng, cho nên Đại tiểu thư gả vào phủ Tướng quân, khẳng định sẽ không dễ chịu." Ngâm Cầm sắp xếp ngôn từ thật lâu, mặc dù có chút loạn, nhưng có thể khiến người khác nghe hiểu ý nàng. "Có lý, một nữ nhi như hoa như ngọc bị hổ cắn đứt cánh tay, còn hủy dung, cuộc sống của Hạ Yên Nhi đã hoàn toàn bị phá hủy, chuyện này cho dù không phải chúng ta chủ động mưu toan, nhưng nhất định phủ Tướng quân sẽ giận chó đánh mèo, tiếp theo sẽ oán hận Tướng phủ." Vân Lãnh Ca hết sức đồng ý gật đầu một cái, bản thân bôi bột trên mu bàn tay Hạ Yên Nhi, về sau cả cổ tay nàng ta bị hổ nuốt vào bụng, đầu mối liền đứt, không có bằng chứng cụ thể, phủ Tướng quân hoàn toàn không thể đổ lên đầu mình. "Lão phu nhân sẽ đồng ý sao? Dù lão phu nhân đồng ý, phủ Tướng quân sợ cũng sẽ không nguyện ý." Ngâm Thư cảm thấy không dễ dàng như vậy, thú kẻ thù vào cửa làm con dâu, chắc không ai cam tâm tình nguyện làm điều này đâu? "Lão phu nhân cũng không biết chuyện ta thiết kế lại Hạ Yên Nhi, cho nên bên lão phu nhân sẽ không khó mấy, về phần phủ Tướng quân thì quá đơn giản, hiện tại người của Hạ gia hận không thể chặt ta thành trăm mảnh, nhưng lại không làm gì được ta, cưới Vân Xuân Ca phát tiết một chút tức giận, ngày đêm gây khó khăn để bọn họ thỏa mãn hận ý, bọn họ sẽ rất vui đó." Vân Lãnh Ca như có điều suy nghĩ nói. "Tiểu thư biện pháp tốt." Ngâm Cầm vội vàng nịnh bợ vuốt mông ngựa nói. "Đại tiểu thư chỉ là thứ nữ, gả đi cũng chỉ là một tiểu thiếp, một cái thiếp thất nhỏ bé, phủ Tướng quân vì trả thù, sẽ tiếp nhận thôi." Ngâm Thư cũng cảm thấy phương pháp này rất tốt. "Đợi lão phu nhân sắp xếp xong danh sách, ta sẽ ra sân." Khóe môi Vân Lãnh Ca nở nụ cười có thâm ý, trong mắt mang theo một tia ranh mãnh và xảo trá. "Hai ngày trước nô tỳ đã truyền tin tức đến Liên Xuân Uyển, chắc hẳn Đại tiểu thư đã biết lão phu nhân đang lo hôn sự cho nàng ta, hiện tại xác định vô cùng vui sướng nha." Ngâm Cầm cười vui vẻ, biểu tình vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt hả hê không lời nào có thể miêu tả được. Vân Lãnh Ca hé miệng cười khẽ, ánh mắt quét thấy hoa văn trên bàn, có chút quẫn bách, chấp nhận ngồi thẳng người tiếp tục cầm tú hoa châm nho nhỏ kia quyết so thắng bại. Qua vài ngày, lão phu nhân đã nghĩ xong danh sách, truyền Vân Lãnh Ca đến hỏi ý kiến nàng, Vân Lãnh Ca đi Phúc Thọ đường, cũng không nhiều lời, chỉ trùng hợp đề nghị, lại nói trúng tim đen, khiến ánh mắt lão phu nhân chuyển đến người Hạ Hạo Nhiên, trải qua trước sau, Vân Lãnh Ca không để lại dấu vết nói lời hay cho hắn, lão phu nhân đã rất hài lòng Hạ Hạo Nhiên, nhờ một bà mối có quan hệ tốt với bà đến phủ Tướng quân hỏi thăm chút ý tứ. Mà tin tức truyền đến của bà mối kia khiến mặt mày lão phu nhân hớn hở, hài lòng, vài ngày trước đây lão phu nhân đã nghe Vân Bá Nghị nhắc đến, ở trên triều Thánh thượng bắt đầu có khuynh hướng trọng dụng Hạ tướng quân, đại biểu ngày phủ Tướng quân đông sơn tái khởi sẽ không xa, có thể sử dụng một thứ nữ tăng thêm quan hệ hai phủ, tất nhiên cực kỳ trúng ý lão phu nhân. "Tiểu thư, vừa rồi Đại tiểu thư thừa dịp ma ma trông chừng Liên Xuân Uyển không để ý, chạy đến Phúc Thọ đường náo loạn một hồi, khẩn cầu lão phu nhân thu hồi hôn sự của nàng ta và phủ Tướng quân." Gần đây Ngâm Cầm say mê thăm dò tin đồn, thường cùng những bọn nha hoàn nhiều chuyện xúm lại nói huyên thuyên, rất nhanh đã hoà nhập với bọn họ, gió thổi cỏ lay gì ở Tướng phủ lập tức nàng đều biết. "Ít ngày nữa sính lễ của phủ Tướng quân sẽ vào Tướng phủ, Vân Xuân Ca không muốn cũng phải chấp nhận thôi." Vân Lãnh Ca cúi đầu đọ sức với tú hoa châm trong tay, không ngẩng đầu lên nói. "Tiểu thư nói rất đúng, lão phu nhân lệnh cho ma ma đưa Đại tiểu thư về viện, còn tăng số người canh giữ thêm gấp đôi, nói sau khi cập kê lập tức gả nàng ta đi." Khuôn mặt Ngâm Cầm tươi cười hưng phấn đỏ bừng, giọng nói rất kích động. Vào buổi tối, Vân Lãnh Ca nhắm mắt lại tắm rửa dưỡng thần, bản thân đang thoải mái thì đột nhiên nghe được một tiếng vang quen thuộc, nhất thời trên mặt xuất hiện rặng mây đỏ, khẽ trầm người xuống, chỉ lộ ra cái đầu, trách mắng: "Mộ Dung Diệp, đăng đồ tử, bán dạ tam canh sái lại bì [1]." Bất tri bất giác, thế nhưng thuận miệng đọc lên một câu vè. [1]: tên háo sắc, đêm hôm khuya khoắt đến giở trò Mộ Dung Diệp không biết nên khóc hay cười, không ngờ bản thân đến không khéo như vậy, không khỏi vỗ về, bất đắc dĩ nói: "Ca nhi, hôm nay ta tìm nàng có chuyện, không phải cố ý đến nhìn lén." Nói xong, lại tăng thêm một câu, giọng nói uất ức, mang theo ý vị tố cáo nồng nặc: "Nàng lại nói oan cho ta rồi." "Đến nội thất chờ đi." Vân Lãnh Ca tức giận đáp một tiếng, nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, mới đứng dậy lau khô thân thể, đổi thành tẩm y, rời khỏi phòng tắm. Mới vừa bước vào nội thất, liền nhìn thấy một bức mỹ nam trầm thụy đồ [2], tay Mộ Dung Diệp nâng má, nửa nằm trên giường, ánh mắt sáng rõ bị ngăn trở, khiến gương mặt tuyệt mỹ quá mức của hắn ít đi một phần mị hoặc, nhiều hơn vài phần nhu hòa, vạt áo màu đen, tôn lên làn trắng nõn như ngọc, có vẻ cực kỳ đẹp mắt, mái tóc đen dài như mực, dùng ngọc quan buộc lên, rũ xuống sau gáy. [2]: bức mỹ nam say ngủ "Ca nhi có hài lòng với dung mạo của vi phu không?" Mộ Dung Diệp vẫn nhắm hai mắt, khóe miệng nở nụ cười hài hước, âm thanh vì cố ý đè thấp mà trở nên có chút khàn khàn. "Xấu chết." Vân Lãnh Ca mới vừa rung động lập tức vứt lên chín tầng mây, khẽ mím môi, ngoài mặt nói. "Ca nhi gần đây rất bận sao?" Mộ Dung Diệp không thèm để ý lời nói khẩu thị tâm phi của nàng, đổi đề tài hỏi. "Ta bận hay không bận Thế tử gia không phải biết rất rõ ràng sao? Còn đến hỏi ta làm gì." Vân Lãnh Ca cười khẩy nói, hiện tại mỗi ngày nàng ăn, mặc, ở, đi đều được thị vệ của Xích Ngôn bẩm báo cho Mộ Dung Diệp không sót một chữ nào, hiện tại hắn còn cố làm ra vẻ huyền bí đến hỏi mình bận lắm phải không, có khác gì bịt tay trộm chuông [3] đâu? [3]: tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy) "Ừm, ta có một cách tốt, có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giúp nàng giải quyết vấn đề khó khăn, có muốn ta giúp một tay không?" Đột nhiên Mộ Dung Diệp mở mắt, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Vân Lãnh Ca đứng bên giường cách đó không xa, đáy mắt nhu tình cơ hồ có thể tràn ra nước, giọng nói xuân phong hóa vũ [4]: "Đến đây." [4]: mưa thuận gió hoà "Không đi." Vân Lãnh Ca bị cử động cố ý hấp dẫn của Mộ Dung Diệp đánh trúng tim, chỉ cảm thấy ngực đã tê dại, gương mặt như trân châu hiện lên một tầng đỏ ửng, nhất thời thân thể có chút không tự nhiên dời đi chỗ khác, cự tuyệt nhìn vào dung nhan tuyệt mỹ mê hoặc chúng nhân kia. "Nương tử không đến, vi phu đành phải tự mình đi qua thôi." Mộ Dung Diệp khẽ than thở, đứng dậy đi đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, ôm vai nàng, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng. "Chàng mới vừa nói có biện pháp rất hay rốt cuộc là gì hả?" Vân Lãnh Ca bị ánh mắt như vậy nhìn cả người không được tự nhiên, chỉ cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói. "Hôn ta một cái, ta lập tức nói cho nàng biết." Mộ Dung Diệp chủ động thân thiết lưu luyến với Vân Lãnh Ca, ngửi trộm mùi hương của nàng. "Không nói thì thôi, tự bản thân ta thu thập từng cái một, Trường Thành không phải một sớm một chiều có thể xây xong, tiện nhân cũng không phải một ngày là có thể đánh ngã." Vân Lãnh Ca kiên quyết không nghe, dù sao nàng còn nửa năm nữa mới gả vào vương phủ, thừa dịp bây giờ còn thời gian, thoải mái nhàn nhã trêu đùa Tướng phủ thu về vài con châu chấu, giết thời gian, bồi dưỡng tính tình cũng rất tốt. Khóe môi Mộ Dung Diệp khẽ cong, chợt lấy khí thế sét đánh cúi đầu chuẩn bị thân mật, Vân Lãnh Ca lại thời khắc chú ý thần thái của hắn, thấy hắn muốn hôn, lanh tay lẹ mắt phát động thế công trước hắn, thông minh dùng đôi tay che môi hắn. "Ài." Một tiếng thở dài không thể nghe thấy từ môi Mộ Dung Diệp tràn ra, thấy hắn khẽ buông lỏng lực đạo, cũng rút lui khỏi lòng bàn tay Vân Lãnh Ca, trong mắt có vẻ ảo não, lại gần bên tai Vân Lãnh Ca nói ra hết phát hiện và tính toán của hắn. Nghe Mộ Dung Diệp nói càng lâu, ánh sáng trong mắt Vân Lãnh Ca càng sáng, nghe đến cuối cùng, cả nội tâm Vân Lãnh Ca lập tức kích động, hai mắt sáng rỡ nhìn Mộ Dung Diệp, hình như muốn lập tức áp dụng biện pháp của hắn. Mộ Dung Diệp nhướng mày nhìn mắt mèo con mừng rỡ, nếu không phải nàng vội vàng quan tâm cái này, tác hợp cái kia, bản thân cũng sẽ hỏi đến những thứ chuyện râu ria vụn vặt này rồi, vì để mèo con có thể nhìn hắn lâu thêm một cái, có lòng báo đáp hắn, vì tâm tư của mèo con hắn không ngại nhúng tay vào giúp. Qua vài ngày, phủ Tướng quân đã mang sính lễ nạp thiếp đến Tướng phủ, định ngày xuất giá, Hạ Hạo Nhiên và Hạ Ngữ Nhi đến cửa thăm Vân Xuân Ca. Lão phu nhân nể mặt phủ Tướng quân, giải trừ lệnh cấm túc cho Vân Xuân Ca một ngày, để nàng ta và người của Hạ gia đi dạo ở Tướng phủ, thuận tiện bồi thêm chút tình cảm. Hạ Hạo Nhiên nhìn sắc mặt Vân Xuân Ca tiều tụy, làn da vàng xám, ánh mắt mang theo ghét bỏ quan sát thân thể gầy yếu của nàng ta, thấy thân thể nàng ta khô quắt không có đường cong, dáng người cứng nhắc như vậy khiến Hạ Hạo Nhiên vô cùng bất mãn, thua kém hoa khôi thiên kiều bá mị trong Hoa Lầu không biết bao nhiêu lần, nhưng nghĩ đến Nhị muội trong phủ vô cùng thê thảm, không khỏi hơi cân nhắc, qua loa theo nàng ta đi dạo xung quanh. Vân Xuân Ca lạnh nhạt, không một tia hảo cảm với Hạ Hạo Nhiên, nhưng sự thực nàng ta sẽ trở thành thiếp thất phủ Tướng quân đã không thể sửa đổi, trong đầu nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ xem có thể vãn hồi từ đâu, vẻ mặt suy nhược không chút để ý dẫn theo Hạ Hạo Nhiên đi. Ở trong lương đình Vân Lãnh Ca chiêu đãi Hạ Ngữ Nhi, mặc nàng ta nói như thế nào chỉ cười không nói, lẳng lặng uống trà, chờ hành động của Mộ Dung Diệp. "Vân Lãnh Ca, ngươi thật là một tiện nhân, đoạt đi người yêu của Nhị muội còn chưa tính, còn sử dụng quỷ kế ác độc khiến hổ cắn Nhị muội bị thương, thật không biết tại sao Mộ Dung Thế tử coi trọng nữ nhân có tâm địa như rắn rết này." Hạ Ngữ Nhi thấy mình khiêu khích trách mắng Vân Lãnh Ca đều không để ý, trong lòng sinh ra cảm xúc khó chịu, cảm giác bản thân tựa như một con tôm tép nhãi nhép, ý nghĩ này mới xuất hiện, sắc mặt Hạ Ngữ Nhi nhất thời vô cùng khó coi, nổi trận lôi đình lớn tiếng mắng. "Tài nữ nổi danh Đông Dương chính là đức hạnh như vậy sao? Như người đàn bà chanh chua nơi phố phường, Lãnh Ca đã thụ giáo rồi." Vân Lãnh Ca ưu nhã nâng chén trà lên nhấp một miếng, ôn hòa nói, cử chỉ như một bức họa làm người ta cảm thấy vui tai vui mắt, đối diện với sắc mặt Hạ Ngữ Nhi tái xanh, giơ chân mắng to tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, khiến nha hoàn ngẫu nhiên đi qua nhìn thấy, cảm thấy hành động côn đồ của Hạ đại tiểu thư không hề xứng với phong cách đoan trang hào phóng của tiểu thư nhà mình. "Vân Lãnh Ca, đừng tưởng rằng ngươi có thể leo lên cành cao là Mộ Dung Thế tử, thì đắc ý, không sai, trước kia Mộ Dung Thế tử có quyền thế ngập trời, nhưng trước đây không lâu hắn đã giao nộp binh phù, Chiến thần không có quân đội, có thể có mấy cân mấy lượng, ngươi cho rằng hắn còn có thể giống như trước kia sao? Ngươi cứ nằm mơ đi." Ánh mắt Hạ Ngữ Nhi vằn lên tia máu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vặn vẹo thành bộ dáng quái dị, làm người ta sợ phát rét. Thấy Vân Lãnh Ca hơi biến sắc, Hạ Ngữ Nhi nghĩ rằng lời của mình kích thích được nàng, thoáng chốc nội tâm sảng khoái, đáy mắt hàm chứa hận ý nồng nặc, tiếp tục nói: "Ngươi xem, ngươi chính là một cái sao chổi, Mộ Dung Thế tử vì phụ trách, vô tội bị ngươi dính líu, giao ra binh quyền, mới có thể đổi lấy hôn sự với Tướng phủ, nếu ta là ngươi, đã sớm tìm sợi dây thừng treo cổ rồi, tránh liên lụy đến người khác, ngươi vẫn còn ở đây diễu võ dương oai, thật đáng khinh!" Hạ Ngữ Nhi càng nói càng kích động, âm thanh cũng cao lên, tầm mắt oán độc chăm chú nhìn vào Vân Lãnh Ca, hận không thể đâm vài lỗ trên người nàng. "Thế tử phi, ty chức ném người miệng không sạch sẽ này ra ngoài." Xích Ngôn đã sớm được Mộ Dung Diệp hạ lệnh hôm nay không được xuất hiện, nhưng nghe Hạ Yên Nhi mắng Thế tử phi nhà mình khó nghe như vậy, nếp uốn giữa lông mày càng thêm rõ ràng, lách mình xuất hiện trong lương đình, ghét bỏ nói. "Dù sao Hạ tiểu thư cũng là khách, đây không phải là đạo đãi khách của Tướng phủ." Vân Lãnh Ca không tức giận, chỉ nghĩ đến Hạ Ngữ Nhi rất tường tận đại sự triều đình, không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa. "Vân Lãnh Ca ngươi thật vụng về, khuôn mặt giả mù sa mưa thật khiến ta buồn nôn." Móng tay Hạ Ngữ Nhi đã khảm thật sâu vào trong máu thịt, nhưng nàng ta không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại có một loại khoái cảm đại khoái nhân tâm [5], tựa như mắng Vân Lãnh Ca thêm vài câu, nàng ta sẽ vui vẻ vài phần, đáy mắt Hạ Ngữ Nhi hiện ra nụ cười xấu xa âm độc, âm dương quái khí nói: "Vân Lãnh Ca, ngươi hại Nhị muội ta, còn ta sẽ nạp đại tỷ của ngươi cho ca, cả đời hành hạ nàng ta, lăng nhục nàng ta, để nàng ta muốn sống không được muốn chết không xong, ha ha ha ha." Nói xong lời cuối cùng, nàng ta đã ngửa đầu điên cuồng cười, lâm vào điên dại. [5] đại khoái nhân tâm: hả lòng hả dạ "Cái gì, Hạ công tử không thật lòng đối đãi với Đại tỷ ta sao?" Vân Lãnh Ca nghe vậy phút chốc sắc mặt biến đổi, huyết sắc mất sạch, không thể tin nhìn Hạ Ngữ Nhi như nhìn dã thú. "Vân Xuân Ca chỉ là một thứ nữ hèn mọn, ngay cả làm thiếp cho Đại ca ta nàng ta cũng không xứng, nếu nàng ta không phải là Đại tỷ của ngươi, nàng ta đừng hòng bước chân vào cửa phủ Tướng quân." Hạ Ngữ Nhi hoàn toàn đã mất đi lý trí, bật thốt lên, tâm tình rất tốt thưởng thức khuôn mặt trắng bệch của Vân Lãnh Ca. Vân Lãnh Ca ngây người như phỗng ngồi không nhúc nhích, cặp mắt trống rỗng, dường như hết sức khiếp sợ, Xích Ngôn một bên cúi đầu che khóe miệng co quắp, trong lòng cảm khái khả năng diễn trò của Thế tử phi thật quá tốt, tốc độ biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, dáng vẻ như thật, khiến hắn vô cùng bội phục. "Không xong, không xong." Đúng lúc này, đột nhiên một nha đầu chạy đến lương đình, gương mặt kinh hoảng, kêu lên. "Chuyện gì ồn ào vậy." Vân Lãnh Ca cau mày đứng dậy gọi nha đầu này lại, hỏi: "Nếu lỗ mãng đụng phải khách quý, lập tức đuổi ngươi ra khỏi phủ." Nói xong, ánh mắt chuyển đến Hạ Ngữ Nhi, khóe miệng xen lẫn một tia xin lỗi nói: "Hạ đại tiểu thư." Còn chưa có nói xong, nha đầu kia đã chạy đến, hô to gọi nhỏ cắt đứt lời nói của Vân Lãnh Ca: "Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư, Tam Tiểu Thư và Hạ công tử, ở phòng khách đang … đang..." Mặt của nàng thẹn thùng đỏ rực, nhịn nửa ngày nhưng thế nào cũng không thể nói ra được câu kế tiếp. Nhưng dựa vào nét mặt và giọng nói, sao Vân Lãnh Ca và Hạ Ngữ Nhi lại không hiểu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]