Editor: Gà “Tiểu thư, Vân nhị tiểu thư tới.” Nha đầu Lăng Duyệt bên cạnh Hạ Yên Nhi nhìn nữ tử đang đi về phía này, cúi đầu nhẹ giọng nói ra. Nghe vậy, Hạ Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đang đến, mắt dần dần híp lại, một thân quần dài Yên Thủy màu trắng, trên vạt áo thêu hoa văn màu hồng, eo thon nhỏ, dùng một đai lưng gấm màu tím khảm Phỉ Thúy buộc lại, mái tóc đen nhánh búi thành búi tóc Như Ý, chỉ cắm một trâm hoa mai bạch ngọc, vài lọn tóc bướng bỉnh rủ xuống hai vai, trong nháy mắt càng nổi bật làn da trắng như ngọc. Trên mặt không xoa phấn, có vẻ tươi mát động lòng người, hai mắt như nước, lại mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, hình như có thể nhìn thấu tất cả. Lần đầu tiên Hạ Yên Nhi cẩn thận dò xét Vân Lãnh Ca từ đầu đến chân, tay nắm chặt chén trà hạ xuống, ánh mắt hơi co lại, từ khi nào, Vân Lãnh Ca bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh nhạt phiêu dật, hoàn toàn khác với hình tượng trước đây. “Hạ nhị tiểu thư.” Vân Lãnh Ca nhìn đáy mắt âm u của Hạ Yên Nhi nháy mắt biến mất, không khỏi cười khẽ, khẽ phúc thân. “Vân nhị tiểu thư.” Hạ Yên Nhi thu lại ý định, thần thái ôn hòa thong dong, đứng dậy làm lễ ra mắt. “Hạ nhị tiểu thư mời ngồi.” Vân Lãnh Ca đưa tay mời, thấy Hạ Yên Nhi ngồi xuống, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống theo: “Không biết Hạ nhị tiểu thư tới đây, có chuyện gì không?” Hạ Yên Nhi thân thiện cười một tiếng, bình tĩnh dò xét nói: “Ta nghe nói Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn, Vân nhị tiểu thư sẽ trở thành Thế tử phi Mộ Dung Vương phủ, thật đáng mừng.” Nói xong, nhìn cung nữ sau lưng nói: “Lăng Duyệt, lấy quà mừng ra đây.” “Dạ.” Lăng Duyệt lên tiếng, đặt một hộp gỗ tử đàn tinh xảo trên bàn đá trước mặt Hạ Yên Nhi. Hạ Yên Nhi mở ra, trong hộp chứa một cây trâm vàng bích ngọc rực rỡ, chất lượng cực tốt, chế tạo bằng vàng ròng, tạo hình tinh mỹ, cao quý khác thường, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, Hạ Yên Nhi đẩy tới trước mặt Vân Lãnh Ca, mỉm cười nói: “Một chút lễ mọn, chúc mừng Vân nhị tiểu thư trở thành Thế tử phi vương phủ, hi vọng không từ chối tâm ý của ta.” Vân Lãnh Ca hơi chau mày, liếc mắt nhìn trâm cài bên trong, lắc đầu nói: “Quá quý trọng, Lãnh Ca không nhận nổi.” Phần lớn người thông minh đều có một bệnh chung, thích quanh co lòng vòng nói bóng nói gió, hi vọng có thể hỏi ra tin tức hữu dụng với mình, Vân Lãnh Ca cảm thấy buồn cười, Hạ Yên Nhi muốn nói gì, cứ thẳng thắn, cần gì lén lén lút lút thử dò xét, thật không có ý nghĩa. Vân Lãnh Ca nghĩ tới thọ yến ngày hôm qua, nàng nghĩ giữa nàng và Hạ Yên Nhi đã như nước với lửa rồi, không ngờ bây giờ nàng ta còn có thể vờ như vẫn chưa xảy ra chuyện gì đến Tướng phủ ân cần hỏi han, còn cố tặng lễ vật hào phóng như vậy, đối với Hạ Yên Nhi tâm cao khí ngạo luôn tự xưng là thông tuệ bất phàm mà nói, khẳng định rất khó tiếp nhận, có thể thấy được trong lòng nàng Mộ Dung Diệp phân lượng rất cao đó! Ngay cả thể diện cũng không để ý, Thánh chỉ mới vừa ban ra liền chạy đến Tướng phủ thăm dò tình huống, không biết do nàng ta yêu quá hóa rồ, hay muốn người khác trôi qua không tốt đẹp nàng ta mới cam tâm. “Chúng ta là bằng hữu, đây là lễ vật riêng của ta, Vân nhị tiểu thư tuyệt đối nên tiếp nhận.” Hạ Yên Nhi tỏ thái độ bị tổn thương sâu sắc, trong mắt cũng thoáng qua vẻ đau đớn, ngôn ngữ khẩn thiết. Lời đều nói đến nước này rồi, Vân Lãnh Ca chỉ đành phải nhận lấy cái hộp, cười yếu ớt dịu dàng nói: “Nếu Lãnh Ca từ chối quả thật bất kính rồi, đa tạ Hạ nhị tiểu thư.” Thấy Vân Lãnh Ca nhận lấy, trên mặt Hạ Yên Nhi hết sức vui sướng, trong mắt lại thoáng qua một tia dị sắc cực nhanh, không biết rằng, tất cả đều bị Vân Lãnh Ca bắt được. “Đối với ban hôn của Hoàng thượng, Vân nhị tiểu thư chấp nhận chuyện này cả đời sao?” Hạ Yên Nhi nghĩ tới mục đích thứ hai, trong mắt xẹt qua một tia sáng, hỏi. “Có hài lòng hay không cũng đã trở thành sự thật, hơn nữa, Mộ Dung Thế tử rất tốt, Lãnh Ca rất vui mừng.” Lòng Vân Lãnh Ca khẽ trầm xuống, thái độ có chút phức tạp, tựa như vui vẻ, tựa như oán hận, nhàn nhạt thở dài, nói. Nhìn nét mặt Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt Hạ Yên Nhi sững sờ, nội tâm nhất thời vui vẻ, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca không thích Mộ Dung Thế tử? Chỉ là bị hắn ôm, vì cố bảo toàn danh tiết nên mới có thể như thế? “Thật ra, có chuyện, ta không biết có nên nói cho Vân nhị tiểu thư hay không.” Hạ Yên Nhi rũ mắt che đi nụ cười, giọng nói có chút khó xử. “Chuyện gì? Giữa bằng hữu không cần khách khí như thế, Hạ nhị tiểu thư mời nói.” Vân Lãnh Ca thật sự rất muốn biết rốt cuộc Hạ Yên Nhi sẽ nói những thứ gì để phá hỏng ấn tượng của Mộ Dung Diệp trong lòng nàng. Hạ Yên Nhi do dự một chút, nhìn vài nhà đầu hầu hạ xung quanh, uy nghiêm nói: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta có việc muốn nói riêng với Vân nhị tiểu thư.” “Dạ.” Trừ Lăng Duyệt và Ngâm Cầm bên cạnh Vân Lãnh Ca ra những người khác đều lui xuống. Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vân Lãnh Ca, trên mặt Hạ Yên Nhi thoáng qua vẻ giãy dụa, lập tức hai má ửng đỏ, giọng nói ấp úng hiếm thấy: “Thật ra Mộ Dung Thế tử và ta đã từng có khăn tay đính ước.” Dứt lời, Hạ Yên Nhi thận trọng ngước mắt, trong mắt có xin lỗi, hài lòng, khiêu khích, còn có một tia khẩn trương không dễ dàng phát giác.... “Khăn tay đính ước ư?” Trên mặt Vân Lãnh Ca lập tức trắng bệch, sợ sệt một lát, khuôn mặt không tin, cắn môi lắc đầu một cái. “Khi Thế tử còn chưa ra chiến trường, khi đó chàng vẫn chưa đầy hai mươi, có một lần đến phủ Tướng quân làm khách, tình cờ lượm được khăn tay ta vô ý đánh mất, sau đó...” Hạ Yên Nhi cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, dừng một hồi, mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trải qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, ta đối với Thế tử nhất kiến chung tình, tự hứa với lòng, Thế tử cũng hứa đợi ngày chàng quay về, sẽ đến cửa cầu hôn ta.” “Sao Thế tử lại thỉnh cầu Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn chứ?” Vân Lãnh Ca mở to hai mắt, nhếch miệng nở nụ cười khổ sở, không thể tin hỏi. Nhưng trong lòng cười to, Hạ Yên Nhi có phải mê luyến Mộ Dung Diệp đến thất điên bát đảo rồi hay không? Cư nhiên lấy khăn tay bịa chuyện? Nếu như nàng nhớ không lầm, nguyên chủ thân thể này cũng bởi vì khăn tay mà có một đoạn nghiệt duyên ngươi đuổi ta chạy với Âu Dương Phong, sao Hạ Yên Nhi không nghĩ ra cái gì mới mẻ hơn chứ, lấy luận điệu Trần Xoang cũ rích tới để thật giả lẫn lộn? “Thế tử là người tâm địa thiện lương, hôm qua Vân nhị tiểu thư té ngã, dĩ nhiên Thế tử không đành lòng, lúc nhiều người như vậy nhìn thấy, nếu chàng không chịu trách nhiệm với ngươi, thanh danh của Vân nhị tiểu thư sao có thể chịu được.” Hạ Yên Nhi dùng một loại ánh mắt thương hại đồng tình nhìn Vân Lãnh Ca, nói ra những lời đau lòng, đột nhiên nàng giống như là nhớ ra gì đó, vòng vo hỏi: “Thương thế của Vân nhị tiểu thư khá hơn chút nào chưa?” Trong lòng Vân Lãnh Ca cười lạnh, gượng gạo nói sang chuyện khác như vậy Hạ Yên Nhi thật sự dùng thuận tay rồi, ngoài mặt không muốn nàng biết ‘chân tướng’ sẽ quá mức khó chịu, kì thực cố ý khoe khoang, biên soạn chuyện xưa thật có khuông có dạng, nếu như không phải nàng biết rõ sự tình, sợ là sẽ bị nàng ta lừa gạt, tâm tư Vân Lãnh Ca lăn lộn mấy phen, nhưng trên mặt không thể hiện rõ suy nghĩ thực sự trong lòng, dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Ý của ngươi là Thế tử chỉ vì muốn phụ trách mới có thể như thế? Thật ra Thế tử thích Hạ nhị tiểu thư ngươi sao? Làm sao có thể chứ, nếu như chàng thích ngươi, vào ngày trở về thành sẽ lập tức đi phủ Tướng quân cầu hôn mới phải chứ.” Nhìn Vân Lãnh Ca mất hồn, dáng vẻ bị đả kích, trong mắt Hạ Yên Nhi đều là không đành lòng, giọng đồng tình nói: “Ta còn chưa kể, Thế tử dự định cầu hôn, nhưng không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, thật là việc đời khó liệu.” Dứt lời, Hạ Yên Nhi đổi mặt, gương mặt xinh đẹp dẫn theo một luồng oán hận, một tia khổ sở: “Hiện tại Thánh chỉ đã ban, ta và Thế tử sẽ không thể nào.” Hạ Yên Nhi ngụ ý, chính vì Vân Lãnh Ca, nên đã phá hủy lưỡng tình tương duyệt giữa nàng ta và Mộ Dung Diệp, khiến bọn họ ái mộ nhau nhưng không thể ở bên nhau. “Bản Thế tử rất muốn biết, rốt cuộc trong lời nói của Hạ tiểu thư có bao nhiêu bôi nhọ bản Thế tử.” Mộ Dung Diệp đầu đội ngọc quan, một thân hoa bào Tử Y đứng ở lương đình cạnh bụi hoa cách đó không xa, dung nhan bạch ngọc cười như không cười, khóe miệng cong lên giễu cợt. Vân Lãnh Ca quay đầu thấy Mộ Dung Diệp, bất mãn liếc hắn một cái, nàng nhàm chán nghe một chút chuyện xưa rồi đấu tâm thuật với Hạ Yên Nhi cũng coi như giết thời gian, đang gay cấn thì hắn chạy tới, phả hỏng một nửa lời nói dối của Hạ Yên Nhi, diễn kỹ của nàng còn chưa lên đài đâu, thật sự uổng phí mà. Lúc này sắc mặt Hạ Yên Nhi có chút cứng ngắc đưa mắt chuyển đến gương mặt tuyệt mỹ của Mộ Dung Diệp, chỉ thấy Mộ Dung Diệp nói cười, độ cong khóe môi hoàn mỹ không thể bắt bẻ, khiến Hạ Yên Nhi nhìn đến ngẩn ngơ, một hồi lâu đến khi Mộ Dung Diệp tựa như tản bộ tiêu sái bước đến mới lấy lại tinh thần, vẻ giả vờ đỏ ứng nhanh chóng biến mất, thay thế là tràn đầy tái nhợt. “Ca nhi, nhớ ta không?” Mộ Dung Diệp đi đến đình nhỏ, thuận thế ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, nhếch môi cười, hỏi. “Chú ý tình huống.” Tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca đặt trên đùi lặng lẽ dời qua một chút, hung hăng nhéo đùi Mộ Dung Diệp, nhắc nhở hắn chú ý hoàn cảnh, đây là ở ngoài, nha hoàn sai vặt đi qua đi lại đếm không hết, hơn nữa đối diện còn có một hoa đào thối đang tức giận muốn giơ chân, hắn không sợ truyền đi sẽ bị người khác chỉ trích như thế nào à. Mộ Dung Diệp trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, đáy mắt phát ra ánh sáng lung linh rạng rỡ, nhưng thấy cơn giận của nàng còn chưa tiêu, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, biết mình quấy rầy mèo con xem kịch vui, không khỏi lấy lòng cười cười. “Dù sao Thế tử và Vân nhị tiểu thư còn chưa cưới, ở trước mặt người khác, công khai liếc mắt đưa tình, thật sự làm trái lễ nghi thể thống.” Thấy hai người bọn họ xem nàng ta như không tồn tại, trên mặt tái nhợt của Hạ Yên Nhi máu xông lên, trong khoảnh khắc quanh thân tản ra hận ý, trong nháy mắt đôi mắt đẹp nén giận bắn về phía hai người không coi ai ra gì kia. “Hạ tiểu thư rời đi thì sẽ không ai nhìn thấy rồi.” Hai mắt Mộ Dung Diệp không chút nào dời đi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Vân Lãnh Ca. Da đầu Vân Lãnh Ca tê dại, nhìn Hạ Yên Nhi đối diện hận không thể róc xương lóc thịt nàng, còn Mộ Dung Diệp bên cạnh hoàn toàn mặc kệ tình cảnh có thích hợp hay không, tầm mắt nóng rực khóa trên mặt nàng, ánh mắt khác xa của hai người này không khỏi khiến Vân Lãnh Ca như đứng trên đống lửa. “Ca nhi không thoải mái, ta đỡ nàng trở về phòng được không?” Mộ Dung Diệp nở nụ cười, mắt phượng hưng phấn gợn sóng lăn tăn xẹt qua ánh sáng thâm ý. “Thế tử không biết kiêng dè là gì sao? Xem như Thế tử không rõ ràng lắm, Vân nhị tiểu thư chắc cũng hiểu chứ.” Dứt lời, đáy mắt Hạ Yên Nhi thả ra một cỗ ánh sáng ác độc, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca trước mặt, không chịu yếu thế châm chọc nói. “Người đâu.” Đôi mắt Mộ Dung Diệp híp lại, Vân Lãnh Ca quen thuộc tính bướng bỉnh của hắn lập tức biết hắn đang tức giận, quả nhiên, chỉ thấy Mộ Dung Diệp cười lạnh, lười nhìn Hạ Yên Nhi, hừ lạnh nói: “Đánh ngất xỉu Hạ nhị tiểu thư và nha hoàn của nàng ta rồi đưa về phủ Tướng quân, phân phó Hạ tướng quân nghiêm ngặt trông giữ, nếu lại tái phạm, tính khí bản Thế tử cũng không tốt như vậy nữa đâu.” Dứt lời, trong nháy mắt một thị vệ không biết từ chỗ nào đến nhảy vào lương đình, nhanh chóng điểm vài cái trên người Hạ Yên Nhi và Lăng Duyệt, hai tay chia ra xách ngược cổ áo của các nàng, bóng người chợt lóe, rời khỏi hậu hoa viên! Thấy người chướng mắt rốt cuộc rời khỏi, Mộ Dung Diệp kéo tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca, cảm nhận được làn da lạnh lẽo, liền cầm thật chặt tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve giúp nàng sưởi ấm. “Không phải chàng đã đi rồi sao? Sao lại trở về?” Vân Lãnh Ca muốn rút tay về, dùng sức mấy cũng không được, chỉ đành phải thôi, đặt hai tay của hai người ở dưới bàn, để không bị người nhìn thấy sinh ra rất nhiều nói xấu. “Hiện tại thời thời khắc khắc ta đều nhớ nàng, làm thế nào giờ?” Mộ Dung Diệp chớp chớp ánh mắt ngập nước, giả vờ đáng thương nhìn Vân Lãnh Ca. “Rau trộn.”* Vân Lãnh Ca lành lạnh nhìn Mộ Dung Diệp một cái, trong lòng không nhịn được bật cười, rồi lại vì hắn săn sóc mà cảm thấy uất ức, hắn sợ Hạ Yên Nhi sẽ khó xử nàng, nên mới phải cố ý chạy tới lương giúp nàng giải vây sao? *Chỗ này không hiểu lắm, nguyên văn nó thế, thỉnh thông cảm cho. “Ca nhi đã đồng ý ta với ba điều kiện còn nhớ không?” Tròng mắt đen láy thâm thúy của Mộ Dung Diệp xoay chuyển, tràn ra ánh sáng giảo hoạt, nói. “Thế tử muốn tiểu nữ làm gì?” Vân Lãnh Ca cảm thấy được nhiệt độ tay mình từ từ cao lên, nội tâm ấm áp, giọng nói không tự chủ dẫn theo làm nũng nhàn nhạt. “Lần trước ta chỉ muốn nghe nàng đánh đàn, nàng không đồng ý, hôm nay không thể khước từ rồi.” Mộ Dung Diệp rất mong đợi phong thái đánh đàn của mèo con, không kịp chờ đợi mong mỏi đã lâu. “Cánh tay ta còn chưa khỏi hẳn, sao có thể đánh đàn.” Vân Lãnh Ca cúi đầu liếc mắt một cái không nhìn ra cánh tay bị thương chút nào, có chút bất đắc dĩ, thật ra thì hôm qua vốn bị thương không nặng lắm, chẳng qua lúc đó toàn thân đau đớn, mới có thể nhất thời hôn mê bất tỉnh, y thuật của Ngâm Thư cực tốt, nghỉ ngơi hai ngày một đêm nơi bị thương đã tốt lên nhiều, chỉ là xương cốt vẫn có chút cảm giác đau đớn mờ ảo, đoán chừng đánh đàn hơi khó khăn. Mộ Dung Diệp ngẩn ra, hiển nhiên cũng vừa nghĩ đến điểm này, ảo não cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt có chút uể oải, vì sao mỗi lần nguyện vọng của hắn đều sẽ thành công dã tràng? Ánh mắt Vân Lãnh Ca vòng quanh trong hoa viên lần nữa, phát hiện không có một bóng người, hết sức yên tĩnh, không khỏi có chút kinh ngạc, tự nhủ: “Sao một đứa nha hoàn cũng không có.” “Tiểu thư, cô gia sai người không cho đến gần bốn phía lương đình đấy.” Ngâm Cầm cười đến nghẹn đột nhiên lên tiếng nói. Trong mắt Mộ Dung Diệp mang theo tán thưởng liếc mắt nhìn Ngâm Cầm, cảm thấy nha hoàn này không tệ, có thể nói, hiểu tình lý. “Cô gia cái gì, không thể nói lung tung.” Vân Lãnh Ca trợn mắt nhìn Ngâm Cầm, nha đầu này, dù là người ái mộ Mộ Dung Diệp, cũng không thể ‘bắt cá hai tay’ chứ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, Vân Lãnh Ca nghiêng mắt liếc nhìn Mộ Dung Diệp đang đắc ý, đáy mắt tản ra tia sáng nguy hiểm, giọng điệu không tốt nói: “Khăn tay đính ước? Mộ Dung Diệp, chàng nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nụ cười trên mặt Mộ Dung Diệp nhất thời cứng đờ, giải thích: “Khi đó võ tướng Đông Dương do Hạ tướng quân dẫn đầu, mà ta lập chí nhập ngũ, liền muốn cùng Hạ tướng quân tham thảo tình huống ở biên cương, thăm dò con đường hành quân của địch, để tránh ra chiến trường hỏi gì cũng không biết, sau đó ta thấy trong hậu hoa viên có chiếc khăn bị người đánh mất, liền tiện tay nhặt lên giao cho nha hoàn trong phủ, để nàng ta đi tìm xem do ai đánh rơi, chuyện xảy ra chính là như vậy, ngay cả mặt của Hạ Yên Nhi ta còn không thấy, Ca nhi ngàn vạn lần không được đổ oan cho ta.” “Là như vậy?” Vân Lãnh Ca nửa tin nửa ngờ hỏi. “Dĩ nhiên, ta khi đó mới mười lăm, sao có thể sẽ cùng nữ nhân tự định chung thân, lại nói, sáu năm trước, Hạ Yên Nhi mới hơn bảy tuổi, sao ta có thể thích một hài tử?” Mộ Dung Diệp không sợ người khác làm phiền tiếp tục giải thích, phân tích đơn giản cho nàng hiểu. Vân Lãnh Ca chợt hiểu, quả nhiên quan tâm quá sẽ bị loạn, mặc dù nàng không tin chuyện khăn tay đính ước, nhưng đáy lòng vẫn chứa một tia nghi ngờ nho nhỏ, một chỗ sơ hở lớn như vậy trong lời nói của Hạ Yên Nhi cũng bỏ quên, không khỏi có chút ảo não, tự trách mình mất tỉnh táo, quả nhiên người trong cuộc mơ hồ! Vừa muốn mở lời xin lỗi, chỉ thấy đáy mắt Mộ Dung Diệp cười khẽ, Vân Lãnh Ca liền quyết định thay đổi chủ ý, nghiêm nghị nói: “Thì ra Thế tử đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã già rồi sao.” Cố ý nhấn mạnh từ già, vẻ ghét bỏ rõ rành rành. “Vân! Lãnh! Ca!” Nghe vậy, ánh mắt hài lòng của Mộ Dung Diệp nhất thời tan thành mây khói, cắn răng nghiến lợi lên giọng nói từng chữ một. “Tiểu nữ tuổi còn nhỏ, lỗ tai cũng hết sức linh mẫn, Thế tử có thể nói nhỏ thôi, ta nghe được.” Vân Lãnh Ca nghe hắn lên giọng, tiếp tục cố gắng thêm dầu vào lửa, hồn nhiên không sợ hãi tức giận tản ra từ trên người Mộ Dung Diệp. Lửa giận của Mộ Dung Diệp nhất thời dập tắt, ở trước mặt Ca nhi, càng ngày hắn càng không có uy tín, nhìn đi, nàng không hề sợ chút nào, thật khiến người ta cảm thấy nhục chí, ý định của Mộ Dung Diệp vừa động, nảy ra ý hay: “Ca nhi, tốt nhất nàng nên thừa nhận lúc nãy nàng vô ý, nếu không ta liền ôm nàng đi một vòng kinh thành khắp phố lớn ngõ nhỏ, không biết sẽ có hậu quả gì...” Chỉ mới nói nửa câu, nhưng ý tứ dụ dỗ rõ ràng. “Chàng.... Vô sỉ.” Tâm tình hả hê của Vân Lãnh Ca thoáng chốc không thể giữ nổi, đôi mắt đẹp như hai đám lửa, tức giận nói. “Ta chỉ vô sỉ đối với Ca nhi nàng.” Mộ Dung Diệp giương môi cười một tiếng, tâm tình vui sướng nói: “Ca nhi còn không chịu thừa nhận sao? Từ trước đến giờ ta nói là làm đó nha.” Nói xong, định ôm Vân Lãnh Ca vào lòng. “Đừng.” Vân Lãnh Ca vội vàng ngăn lại, chán nản thở dài, trong lòng an ủi bản thân, yêu nghiệt này đã thành tinh, phàm nhân như nàng thật sự không thể địch nổi, chỉ đành phải bất đắc dĩ sửa lời nói: “Thế tử còn trẻ anh tuấn, quả thật là đệ nhất mỹ nam tử ở kinh thành, lời ta mới vừa nói đều là bịa chuyện, Thế tử không nên để trong lòng.” “Vậy nàng có vừa ý tuổi tác của nam tử này không?” Mộ Dung Diệp hài lòng cười nói, thật ra hắn muốn hỏi, có thích hắn hay không? Nhưng nhớ đến da mặt mèo con mỏng, liền vòng vo hỏi. “Vừa ý.” Giọng nói Vân Lãnh Ca cứng rắn trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]