Chương trước
Chương sau
Editor: Búnn.
Dáng vẻ trong ngày thường của cháu ngoại này của nàng luôn là vui vẻ nhẹ nhàng, làm cho người ta có ấn tượng bình dị gần gũi, thật ra thì không phải như vậy, nụ cười chỉ là sắc thái tự vệ của hắn, tầng sắc thái tự vệ này quá mức vững chắc, trên căn bản không có ai có thể đánh vỡ nó, dù là tình huống không tốt bao nhiêu, nội tâm lo lắng bao nhiêu, nụ cười trên mặt hắn cho tới bây giờ chưa từng mất đi.
Nhưng vừa rồi mới nhắc đến chuyện Hoàng đế coi trọng Vân Lãnh Ca, chẳng những sắc mặt hắn đại biến, mà còn mất đi tỉnh táo ngày thường, dưới tình thế cấp bách còn vỗ mạnh lên bàn, phần ý nghĩ này, không phải là thích cô nương nhà người ta thì còn là gì?
Thấy ngoại tổ mẫu vốn không để lời của hắn ở trong lòng, trong câu nói còn càng thêm vòng qua vòng lại đề tài Vân Lãnh Ca để trêu ghẹo, đôi mắt còn sâu thẳm hơn cả giếng cổ của Mộ Dung Diệp hiện ra vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt, môi mỏng đỏ nhạt mím chặt, nói: "Ngoại tổ mẫu, cháu ngoại ta đây không phải là người chỉ gặp cô nương nhà người ta một lần liền để ý, ta biết ngài rất mong ta sớm ngày thành thân sinh nhi tử, nhưng ta thật sự không thích Vân Lãnh Ca."
Nhìn ánh mắt của Thái hậu sáng lên, đang chuẩn bị động tác mở miệng, ngực cả kinh, vội vàng cáo từ nói: "Trong phủ còn có chuyện chờ xử lý, cháu ngoại cáo từ trước, ngày khác sẽ lại tới thỉnh an ngoại tổ mẫu."
Nói xong, không đợi Thái hậu đáp lời, sải bước nhanh chóng rời khỏi Từ Ninh Cung.
Nhìn cảnh tượng Mộ Dung Diệp gần như là chạy chối chết, Thái hậu ngẩn ra, sau đó bật cười, Diệp Nhi chưa từng thích một cô nương nào, tất nhiên không biết các loại tư vị yêu say đắm, đứa nhỏ này, hi vọng đừng vì hắn khẩu thị tâm phi đợi đến lúc toàn bộ đều mất đi mới suy nghĩ cứu vãn, cho đến lúc đó, toàn bộ đều không kịp rồi.
Ánh mắt Thái hậu không di chuyển nhìn nhằm chằm một chỗ, tròng mắt không tiêu cự, vùi sâu vào trong chuyện thật cũ trước kia.
Vân Lãnh Ca đi theo thái giám dẫn đường đi thẳng ra trước cửa cung.
Suy nghĩ của Hoàng đế trong nháy mắt chuyển trăm mối, là vui hay là giận, hoàn toàn không có cách nào đoán được, khiến nàng rất hao phí tâm thần, lúc hắn mở miệng phân phó người dẫn mình rời đi, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy áo lót gần như bị ướt đẫm mồ hôi, lo lắng thái giám thiếp thân bên cạnh hoàng đế ở bên cạnh, không dám biểu lộ ra lòng như trút được gánh nặng.
Vừa nghĩ vừa đi, không biết qua bao lâu phía trước chợt truyền đến một tiếng sai bảo.
"Xin Vân nhị tiểu thư dừng bước."
Vân Lãnh Ca đang trầm tư nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn lại về phía âm thanh truyền tới, thấy một cô nương mặc cẩm y hải đường mây bay sa tanh, đầu cài trâm vàng lũy ti đính bướm ngọc đuổi hoa, tai đeo khuyên tai hình nụ hoa lan, ngũ quan tinh xảo, mi mục như vẽ, mang theo khí thế tôn quý hoàng thất trời sinh, đứng lặng ở bên cạnh giàn hoa tử đằng, nhất thời khiến cho màu sắc đóa hoa kiều diễm cũng bị nhạt đi.
"Nô tài thỉnh an Du Nhiên công chúa." Thái giám bên cạnh hành lễ nói, cũng đang nhắc nhở Vân Lãnh Ca rốt cuộc cô nương này là người nào.
Trong mắt Vân Lãnh Ca thoáng qua ánh sáng kinh ngạc nhàn nhạt, Du Nhiên công chúa? Không phải công chúa Hoàng thất kiên cường liên thủ với Hạ Yên Nhi quyến rũ Mộ Dung Diệp sao? Mặc dù chuyện này không bị lan truyền ra ngoài, nhưng ngay cả ma ma thân tín bên cạnh Thái hậu cũng biết, việc này đại biểu cho việc trong cung người biết chuyện xấu này cũng không ít, công chúa ở trong cung quyến rũ nam tử, quả thật mất thể diện, nhưng nàng ta vẫn giống như không bị ảnh hưởng, vẫn bước chậm nhàn nhã như cũ, là do tính tình nàng ta tốt hay là da mặt quá dày?
Chỉ là từ điểm này Vân Lãnh Ca cũng có thể đoán ra được, đây là Hoàng đế bày mưu tính kế, nếu không làm sao ngay cả trừng phạt cũng không có, để nàng giống như người không có việc gì, coi như là chưa từng gây ra chuyện thị phi này đến đây đi dạo.
Vào lúc này Du Nhiên công chúa gọi mình lại, có thể cũng là liên quan đến Mộ Dung Diệp không? Nghe giọng vừa rồi mới gọi mình lại, nghiêm nghị, còn có mang theo hận ý mơ hồ.
Đây là không quyến rũ được Mộ Dung Diệp, ngược lại giận chó đánh mèo lên nàng?
Vân Lãnh Ca ngầm sinh cảnh giác, nhẹ nhàng phúc thân nói: "Tiểu nữ Vân Lãnh Ca, ra mắt Du Nhiên công chúa."
Thượng Quan Du từ chóp mũi xuy một tiếng, khóe miệng nâng lên thành độ cong khinh thường, cất bước lại gần, nói: "Vân Nhị tiểu thư không cần đa lễ."
Thấy dường như Thượng Quan Du có ý tứ cản đường, thái giám này là thiếp thân phục vụ hoàng đế, cũng có nghe thấy chuyện ngày yến hội đó nàng ta chủ động dẫn dụ Mộ Dung thế tử, mà Thế tử lại xưng hắn với Vân Nhị tiểu thư, Du Nhiên công chúa như vậy, rất khó nói có ý tứ bới móc hay không, vì vậy vội vàng khom lưng làm hòa nói: "Du Nhiên công chúa, nô tài phụng mệnh bệ hạ, đưa Vân Nhị tiểu thư xuất cung, bệ hạ vẫn chờ nô tài tới phục vụ, không thể đợi lâu, nếu có chỗ mạo phạm, hôm nào nô tài đặc biệt bồi tội với ngài?"
Mang Hoàng đế ra, hi vọng Du Nhiên công chúa có chỗ kiêng kị.
"Lý công công đừng mang phụ hoàng ra dọa ta, bổn cung chỉ hỏi Vân Nhị tiểu thư mấy câu thôi, không mất bao nhiêu thời gian, kinh xin công công để bổn cung một mình nói vài lời với Vân Nhị tiểu thư." Thượng Quan Du quét mắt nhìn Vân Lãnh Ca từ trên xuống dươi một lần, lúc nhắc tới Hoàng đế lời nói có điểm thu liễm, nhưng khinh thường cũng địch ý trên mặt vẫn rất mạnh.
Lý công công nhất thời cứng lưỡi, không biết nên đối phó thế nào, từ trên nét mặt của công chúa, có thể nhìn ra nàng ta thật sự không thích Vân Nhị tiểu thư.
Thượng Quan Du không để ý tới hắn nữa, nụ cười ân cần nói với Vân Lãnh Ca: "Vân Nhị tiểu thư, mời theo bổn cung đến bên kia ngồi một lát, bổn cung có mấy lời muốn hỏi một mình ngươi." Nói xong, cười nói với Lý công công: "Lý công công, ngươi không cần cùng đi, yên tâm, bổn cung không phải cọp ăn thịt người, sẽ ở bên trong lương đình kia, ngươi ở xa quan sát là được."
Dứt lời, phân phó cung nữ theo mình ở tại chỗ chờ đợi, dẫn đầu đi về phía lương đình.
Vân Lãnh Ca thầm nói lai giả bất thiện (người đến không thiện),nhưng cũng không thể phản bác, không thể làm gì khác hơn là nháy mắt với Lý công công xong liền đuổi theo bước chân của Thượng Quan Du.
Đây là nơi yên lặng trồng giàn hoa tử đằng quấn quanh, chính giữa mùa hoa tử đằng nở, từng đóa từng đóa hoa chạm nhau, từ đóa từng đóa hoa sát nhau, giống như một vùng rực rỡ màu tím nhạt, giống như thác nước, từ không trung chảy xuống, không thấy nơi bắt đầu, cũng không thấy nơi kết thúc, tươi đẹp rực rỡ, mùi hoa nhàn nhạt yếu ớt bay giữa vùng đất nhỏ bé yên tĩnh này, hương thơm khiến người ta muốn say.
"Mời Vân Nhị tiểu thư ngồi." Thượng Quan Du đã sớm không thể chờ đợi ngồi trên mặt ghế đá, nhìn Vân Lãnh Ca thấp mi thuận mắt (dáng vẻ thuận theo) một cái, giống như ban ân bảo nàng ngồi xuống.
Vân Lãnh Ca nói tạ ơn, đoan trang ngồi đối diện nàng ta.
Du Nhiên công chúa ngẩng cao cằm, cẩn thận quan sát trang phục thanh nhẹ của Vân Lãnh Ca, mắt hơi nâng lên bắn ra khí thế cậy mạnh kiêu căng, trên mặt càng thêm vẻ khinh thường, cuối cùng chỉ là nữ nhi thần tử, mặc như học trò nghèo như thế, thật đúng là không lên được mặt bàn, ánh mắt dời lên trên, thấy dung mạo thanh lệ thoát tục như hoa bách hợp của Vân Lãnh Ca, trong mắt đẹp thoáng qua sắc thái giận dữ, Diệp ca ca bị người có gương mặt giống hồ ly tinh này mê hoặc sao? Cho nên ngày đó chẳng những cự tuyệt, còn làm mình....
Càng nghĩ lại Thượng Quan Du càng cảm thấy không dám nhớ lại, toàn bộ tức giận trong mắt giống như ngọn lửa nhỏ đang hừng hừng bốc cháy, dung nhan mỹ lệ cũng hơi vặn vẹo.
Diệp ca ca là cháu ngoại của hoàng tổ mẫu, từ nhỏ thường xuyên đi lại trong hoàng cung, tính tình hắn lạnh nhạt, lúc cô đơn chỉ biết tự nói chuyện một mình, cũng coi như là thanh mai trúc mã cũng nhau lớn lên, thiên hô vạn hoán đợi đến lúc hắn hồi kinh, lại biết phụ hoàng có tính toán làm đám hỏi với Mộ Dung Vương phủ, là công chúa Hoàng thất, số tuổi phù hợp là có quan hệ coi như thân thiết với Diệp ca ca, trừ mình ra không có người nào phù hợp hơn, vô cùng vui vẻ, cảm thấy nhân duyên mỹ mãn này nhất định là nước chảy thành sông.
Nhưng sau đó trong lúc vô tình phụ hoàng tiết lộ, Diệp ca ca cự tuyệt đám hỏi, nói là không nhẫn thâm thê tử tương lai lúc tân hôn theo hắn tới biên cương cùng chịu khổ, dưới tình trạng không cam lòng, mình nghĩ nát óc, quyết định bí quá hóa liều, mượn cơ hội ngày yến hội đó muốn tu thành chính quả với Diệp ca ca, đến lúc đó xây dựng chuyện ngay trước mắt, hắn nhất định sẽ cưới mình.
Lạnh khủng khiếp ở biên cương có là cái gì, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với người thương, dù khổ gấp mười gấp trăm lần thì mình cũng vui vẻ chịu đựng.
Vân Lãnh Ca nhìn thần sắc Thượng Quan Du ở đối diện biến đổi, lúc chợt ngọt ngào, lúc chợt phẫn hận, lúc chợt xấu hổ, cứng nhắc kéo kéo khóe miệng, đắc tội với khuê nữ quyền quý còn chưa tính, bây giờ lại vì chuyện này mà ngay cả Thượng Quan Du cũng hận nàng.
Trời mới biết, nàng với Mộ Dung Diệp không có nửa xu quan hệ nào.
"Vân Nhị tiểu thư, bổn cung muốn biết chi tiết chuyện ngươi lạc đường ngắm hoa ngày yến hội đó." Sắc mặt Thượng Quan Du đối diện với ánh mắt oán độc của Vân Lãnh Ca mà kết thúc, dừng suy nghĩ lại, chi tiết ngày đó Diệp ca ca cũng đã bẩm báo sự thật với phụ hoàng, sau đó phụ nàng cũng đã nói cho nàng ta biết, nhưng nàng ta vẫn muốn tìm người trong cuộc xác nhận một lần.
"Bẩm Du Nhiên công chúa, ngày đó tiểu nữ cùng biểu muội ngắm hoa, bất tri bất giác đi tới một chỗ không có người, tiểu nữ trêu chọc biểu muội mấy câu, nàng liền xấu hổ chạy ra, tiểu nữ lại không biết đường, không thể làm gì khác hơn là chạy loạn khắp nơi, tình cờ đụng phải Mộ Dung thế tử, Thế tử tốt bụng, dẫn tiểu nữ trở về yến hội." Ngoại trừ một đoạn Mộ Dung Diệp cùng nam tử ôm nhau kia, Vân Lãnh Ca lập lại một lần những lời vừa mới nói trong hậu điện không thiếu một chữ nào.
Mô Dung Diệp có chuyện tốt đoạn tụ là chuyện lớn, nhưng lại là chuyện riêng của hắn, Hoàng đế chỉ biết giấu chuyện đó ở đáy lòng, nếu hắn nói cho bất kỳ người nào liền hiện ra lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi.
"Diệp ca ca có nói gì với ngươi không?" Nhìn gương mặt trắng nõn, giống như lòng trắng trứng gà, vô cùng mịn màng của Vân Lãnh Ca, Thượng Quan Du hận không thể lập tức cầm dao vạch trên gương mặt mị hoặc người khác của nàng nát ra, nhưng nghĩ tới đây là nơi quan trọng của hoàng cung, Lý công công bên cạnh phụ hoàng vẫn đang đứng ở xa nhìn, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại.
Diệp ca ca? Vân Lãnh Ca cau mày, tới đây liền tỉnh ngộ, Mộ Dung Diệp gọi hoàng đế một tiếng cữu cữu, Du Nhiên công chúa với hắn tự nhiên là quan hệ biểu huynh muội.
"Chưa từng, chỉ là đơn giản hỏi thăm tại sao tiểu nữ lại lạc đường, sau đó liền đưa thẳng tiểu nữ trở lại yến hội." Vân Lãnh Ca buông mắt thấp giọng đáp.
Sắc mặt Thượng Quan Du hòa hoãn, giọng nói cũng nhu hòa hơn một chút: "Ngươi cảm thấy Diệp Ca Ca là người như thế nào?"
"Thê tử là rồng phượng trong loài người, là nhân tài có một không hai." Vân Lãnh Ca tìm tất cả từ ngữ tán dương nam tử trong đầu, cảm thấy cái gì cũng thích hợp với Mộ Dung Diệp, nhưng nghĩ đến tính cách vui giận bất thường kia, nhịn xuống khó chịu trong lòng, trái lương tâm tán dương.
Lúc vị công chúa này nhắc tới Mộ Dung Diệp, vẻ mặt giống như hoa đào nở rộ, nếu nàng dám nói một câu hắn không tốt, Thượng Quan Du còn không lột da hủy cốt, nghiền xương nàng thành tro sao?
Nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca lúc nhắc tới Diệp ca ca chỉ là hời hợt, thản nhiên, không có thần sắc gì khác thường, liền biết nàng không có lòng ái mộ với Diệp ca ca, liền bỏ cảnh giác với nàng xuống, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, vui vẻ xinh đẹp nói: "Miệng nhỏ của Vân Nhị tiểu thư thật ngọt, theo như ngươi nói, xuất sắc như Diệp ca ca sẽ thích cô nương như thế nào?"
Hả? Đây là tìm nàng tới bày mưu kế sao? Vân Lãnh Ca dở khóc dở cười, vừa rồi còn bày dáng vẻ hung dữ rút đao khiêu chiến, chưa tới một khắc, liền lập nàng làm mưu sĩ rồi sao?
"Tiểu nữ cảm thấy phải là nữ tử ôn nhu như nước, nam tử đều không chống cự được tình cảm dịu dàng của nữ tử, hết đời này tới đời khác, oai dùng bất phàm, thiện lương hòa khí, chắc cũng vừa ý người như vậy." Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút, thành thật trả lời.
"Thì ra trong ký ức của Vân Nhị tiểu thư, bản thế tử tốt như vậy sao?" Vân Lãnh Ca vừa mới dứt lời, liền nghe được giọng nói lười nhác quen thuộc truyền tới.
Vân Lãnh Ca không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai, tuyệt vọng khép nửa mắt, bây giờ không chỉ trong miệng kêu khổ, mà ngay cả tâm cũng khổ như vậy, lòng Vân Lãnh Ca cũng có âm thanh hối hận, đang dưng nói những thứ này làm gì chứ, tính tình Mộ Dung Diệp là có thù tấp báo, sợ là mình lại bị chỉnh rồi.
Mắt nhìn thấy nợ cũ vào ngày yến hội đó mới tính xong, cuối cùng không cần có bất kỳ dính dáng gì với hắn nữa, bây giờ thì xong rồi, nhất thời phí công lại thêm nợ mới, khi nào ngày vạch rõ giới hạn với hắn mới có thể tới lần nữa đây.
Biết giữ chú ý sẽ giữ được thuyền đến vạn năm(1),Vân Lãnh Ca thực sự muốn tát cho bản thân một cái, ai bảo ngươi miệng tiện, ai bảo ngươi nhiêu chuyện, đáng đời ngươi.
(1) Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm:xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Nên đối mặt không nên trốn, Vân Lãnh Ca lắc lắc đầu đứng dậy phúc lễ: "Tiểu nữ ra mắt Mộ Dung thế tử."
Đối diện Du Nhiên công chúa lúc nghe được âm thanh đã sớm ngây ngẩn cả người, khó có thể tự kiềm chế vội vã chạy qua, gương mặt mừng rỡ, thần thái sáng láng, nói: "Sao Diệp ca ca lại ở đây?"
Vân Lãnh Ca yên lặng nhìn Mộ Dung Diệp không chút lưu tình rút cánh tay Thượng Quan Du khoác lên cánh tay hắn, nước trong quá sẽ không có cá, người hèn mọn quá nhất định sẽ không có địch thủ(2),mặc dù nàng không rõ ràng lắm quá trình công chúa ngáng đường dẫn dụ Mộ Dung Diệp, nhưng chỉ dựa vào tránh né nàng của Mộ Dung Diệp, thậm chí không tiếc bôi nhọ danh tiếng của mình, là có thể giải thích được, bắvốn vô ý với Thượng Quan Du.
(2) Câu đầy đủ là: thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch. Nghĩa là nước quá trong ắt không có cá, người quá hèn mọn tất sẽ vô địch. Phần đầu thì mình hiểu, nước trong đương nhiên sẽ không có cá, mấy con cá cũng không thích chỗ nước trong, rất dễ bị chim bắt. Phần sau thì tạm hiểu thế này, “nhân chí tiện” tương đương với những kẻ mặt dày, vô sỉ, không biết xấu hổ, không bị mấy cấp bậc lễ nghĩa hay những vấn đề liên quan đến mặt mũi ràng buộc, mà người như vậy thì chẳng còn sợ gì cả, cái gì cũng dám làm, do đó xác suất thành công cao hơn hẳn người thường. Bằng chứng là mấy ông hoàng đế cứ đổi liền liền, trong khi thái giám thì có người làm qua tới hai ba đời vua!
Trải qua sự kiện yến hội, Thượng Quan Du mất hết thể hiện, không tự kiểm điểm khiến bản thân cắt đứt niệm tưởng còn chưa tính, lại còn cọ đến nóng đầu, vẫn làm theo ý mình si mê Mộ Dung Diệp như cũ.
Đầu nàng ta nước không vào được à?
Đôi mắt yêu mị tùy ý của Mộ Dung Diệp chăm chú nhìn Vân Lãnh Ca, cười tủm tỉm đi tới, vén vạt áo lên, ngồi trên ghế đá, không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng nói: "Vân Nhị tiểu thư còn biết bản thế tử thích dạng nữ tử nào? Nói tiếp đi. Bản thế tử cũng rất muốn biết."
Vân Lãnh Ca cứng nhắc nâng khóe miệng, với Mộ Dung Diệp cũng miễn cưỡng coi là trải qua mấy ngày qua lại, biết đây là hắn nổi giận, cúi thấp đầu nhận lỗi, cười khổ không nói.
Du Nhiên công chúa đuổi theo tới nghe lời Diệp ca ca nhằm vào Vân Lãnh Ca, trái tim vui sướng, Diệp ca ca không có hứng thú với nàng, nàng ta đã nói rồi, mặc dù dáng dáp Vân Lãnh Ca không phải là trở ngại, nhưng Diệp ca ca sao có thể là người chỉ chú trọng bề ngoài của nữ tử chứ?
"Diệp ca ca, Vân Nhị tiểu thư chỉ là thuận miệng nói thôi, Diệp ca ca đừng trách nàng ấy." Nể tình Vân Lãnh Ca vì nàng ta nên mới bị Diệp ca ca gây khó khăn, Du Nhiên công chua nhận lấy rồi thuận tay nhân tình giúp nàng giải vây.
Mặt Mộ Dung Diệp dãn ra, như có như không quét qua mặt Vân Lãnh Ca, môi cong cong nói: "Vân Nhị tiểu thư không dám gật đầu, chẳng lẽ là do chột dạ?"
Nữ tử ôn nhu như nước? Hắn nói mình thích nữ tử như thế lúc nào? Tự mình vọng đoán, không biết thì đừng nói.
Vân Lãnh Ca giống như là nghe được âm thanh Mộ Dung Diệp cắn răng, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là dung nhan tuyệt mĩ cùng nụ cười vui vẻ kinh tâm động phách của hắn.
Tim cứng lại, cảm thấy giống như bị một bàn tay kéo lấy, ngay cả hô hấp bình thường cũng khó khăn.
"Du Nhiên muội muội, ngươi đi trước đi, bản thế tử rất muốn cùng Vân Nhị tiểu thư điều tra kiểu ý trung nhân ta vừa ý." Đôi mắt ẩn tình chăm chú nhìn kia của Mộ Dung Diệp mang theo mị hoặc cùng dẫn dụ nồng đậm, cố ý nhấn mạnh hai chữ điều tra.
Du Nhiên công chúa đã sớm bị nụ cười kia của Mộ Dung Diệp làm cho mê mệt đến thất điên bát đảo, đã sớm quên mình ở nơi nào, ngây ngốc nhìn gương mặt giống như yêu nghiệt của hắn, nghe được hắn hắn nhắc tới tên mình, mới tỉnh lại, cẩn nhận liếc mắt nhìn ánh mắt không lành của Diệp ca ca, tính toán một chút, dù sao cũng không thể chọc Diệp ca ca mất hứng, nếu không sau này hắn sẽ không nói chuyện với mình.
Thượng Quan Du không nói hai lời liền rời khỏi lương đình, nhỏ giọng giải thích một phen với Lý công công đang nhìn về phía bên này, sau đó gọi cung nữ đứng cách đó không xa đi.
Dư quang Vân Lãnh Ca thấy ánh mắt hàm chứa ý xin lỗi của Lý Công Công nhìn về phía bên này, chần chừ rời khỏi tầm mắt của nàng.
Rốt cuộc Thượng Quan Du nói gì thế? Trong lòng Vân Lãnh Ca nóng nảy, đứng yên bất an.
Mộ Dung Diệp lấy tay nâng cằm, lười biếng thưởng thức đôi mắt sáng đang di chuyển xung quanh của Vân Lãnh Ca, trái tim vui vẻ, nổi lên suy nghĩ ác động, chậm rãi nói: "Vân Nhị tiểu thư giống như rất vội, có phải đang suy nghĩ loại nữ tử mà bản thế tử thích không, nghĩ xong liền đi tìm Thượng Quan Du nịnh hót lấy lòng?"
"Thế tử hiểu lầm rồi, công chúa hỏi tiểu nữ, tiểu nữ không thể không đáp, chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Vân Lãnh Ca cắn cắn môi, nhận lỗi nói.
"Vậy nàng nói một chút, Bản thế tử thích nữ tử như thế nào, đáp đúng, bản thể tử cho nàng rời đi." Đôi mắt Mộ Dung Diệp long lanh rực rỡ sáng quắc nhìn nàng, chậm rãi nói một câu khiến Vân Lãnh Ca hộc máu.
Hắn thích nữ tử như thế nào, làm sao ta biết được, Vân Lãnh Ca buồn bực suy nghĩ, dù là may mắn đáp đúng, hắn cũng có thể phủ nhận, đúng hay sai, đều là suy nghĩ của hắn.
Hắn vốn đang cố ý.
"Xinh đẹp đáng yêu? Khéo hiểu lòng người? Thẳng thắn bạo ngược? Khuynh quốc khuynh thành? Tài tình nhất thiên hạ?" Nhịp tim Vân Lãnh Ca đập nhanh, trong nháy mắt nói ra các loại hình.
Ánh mắt Mộ Dung Diệp khẽ nheo, khói mù quanh quẩn trong lòng càng đậm hơn, nàng thật sự dám!
Mơ hồ cảm giác được hơi thở nguy hiểm đánh tới, dường như có điềm báo tức giận phát tác, Vân Lãnh Ca dùng khăn lụa lâu lâu mồ hôi rỉ ra trên trán, chẳng lẽ không đúng? Năm kiểu vừa rồi tuyệt đối là kiểu nữ tử ưu tú xưa nay chưa từng có, chẳng lẽ không có một người nào trong lòng hắn cảm thấy tốt?
"Tiếp tục, hình dung đủ 100 loại bản thế tử cũng mở từ bi thả nàng đi." Mộ Dung Diệp đổi cánh tay chống cằm, đôi mắt đủ màu sắc, thờ ơ nói.
100 loại? Rồng sinh trăm con, mỗi con một khác, nhưng mỹ nhân trên đời này đều một dạng, từ ngữ không thể giống nhau, đây không phải cố tình làm khó thì là cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.