Editor: nhuandong
Giờ phút này Lâm ma ma thụ sủng nhược kinh, bà tuyệt đối không nghĩ tới cách mười năm mà mình còn có thể nhìn thấy tiểu thư, mà tiểu thư lại còn là người quan tâm như vậy, trong chốc lát nhớ tới cuộc sống cùng phu nhân ở trong Tướng phủ, buồn thương trong lòng, đôi mắt ảm đạm khẽ rơi một giọt lệ nóng hổi.
Vân Lãnh Ca nắm lấy đôi tay khô gầy của Lâm ma ma, điều khiển để tay khẽ di động trên mặt mình, đôi tay nhũ mẫu không hề mềm nhẵn, nhưng loại cảm giác ấm áp này lại giống như đúc trong trí nhớ.
Lâm ma ma sững sờ nhìn dung nhan Vân Lãnh Ca rất giống phu nhân, cảm nhận được bàn tay non mềm của tiểu thư, ánh mắt mênh mông, thần sắc ngơ ngác, cả người giống như ngây dại.
Vân Lãnh Ca vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt trên khóe mắt giúp Lâm ma ma, cười yếu ớt nói: "Nhũ mẫu theo ta hồi phủ, từ nay về sau Ca nhi sẽ chăm sóc người thật tốt."
Lâm ma ma thấy hiện giờ Vân Lãnh Ca trổ mã làm rung động lòng người, lại kiên cường như thế, trong lòng có chút an ủi, rũ mắt xuống, khóe miệng của Lâm ma ma hiện lên một nụ cười khổ, có chút tự ti nói: "Tiểu thư, thân thể tàn phế này của nô tỳ đã không còn dùng được nữa rồi, không có tư cách lại tiếp tục chăm sóc tiểu thư."
Tâm nguyện tận mười năm mới được đền bù, Lâm ma ma như được an ủi, thấy tiểu thư càng xuất sắc vĩ đại hơn các khuê tú trong kinh thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-nhi-tieu-thu/1468166/chuong-45.html