Nhị Di nương vẫn trầm mặc nhìn Linh nhi bị kéo xuống, không khỏi thở khẽ ra một hơi.
Hôm nay may mà mình có sách lược vẹn toàn, dùng người nhà Linh nhi để uy hiếp nàng gánh tội thay mình, nghĩ đến ánh mắt của mình khi Linh nhi bị kéo xuống, trong mắt Nhị Di nương hiện lên một tia phẫn nộ, Linh nhi chết tiệt, làm hại mình suýt nữa thì bại lộ. Lại nghĩ đến Vân Bá Nghị bảo hộ mình như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái không thôi, quả nhiên là lão gia vẫn còn thích nàng.
Mặt Lão thái thái trầm như nước, ánh mắt sắc bén đánh giá vẻ đắc ý của Nhị Di nương, trong lòng cười lạnh, “Nhị Di nương và Tam tiểu thư chưa qua thời gian cấm túc, từ nay về sau không được ra ngoài, nếu không sẽ kéo dài thời gian cấm túc.” Trong lời nói không có một chút chỗ trống để thương lượng, không được nói chen vào, ánh mắt của Vân Bá Nghị hiện lên một tia cảnh cáo.
Vân Bá Nghị không nói gì thêm, cho dù hắn yêu thương Nhị Di nương, nhưng cũng có hạn.
Nhị Di nương biến sắc, vẻ mặt mang theo một chút ủy khuất, phúc thân làm lễ, ánh mắt ai oán nhìn thoáng qua Vân Bá Nghị, thấy hắn không có phản ứng, lúc này mới không cam lòng mang theo Vân Hạ Ca vẫn mang vẻ tức giận lui xuống.
Lão thái thái lại càng thêm bất mãn đối với Nhị Di nương, mình còn ở nơi này, nàng lại làm ra bộ dạng ủy khuất mị hoặc kia cho ai xem chứ? Quả nhiên trời sinh có khiếu làm di nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-nhi-tieu-thu/1468133/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.