Chương trước
Chương sau
Edit: kaylee

Cũng không lâu lắm, danh y trong kinh thành cũng bị mời tới đây, từng người từng người chẩn bệnh, có mấy người cũng khẳng định là triệu chứng ăn Anh Túc cao, llqđ những người còn lại có lẽ là không dám nói, nên tự xưng là mình học nghệ không tinh.

Tiễn đi những người đó, cuối cùng Dung Định Viễn nặng nề ngồi xuống ghế.

Từ trước đến giờ y thuật của Lưu Đại phu luôn tinh xảo, hắn vốn không nên hoài nghi, lại không nghĩ rằng, trong phủ này vậy mà lại thật sự có người muốn hại mẫu thân của hắn.

Điều này làm cho như thế nào Dung Định Viễn có thể tiếp nhận.

Hôm nay, Đại phu nhân đã si si ngốc ngốc rồi, Tam cô nương cũng đã bị mất mạng rồi, chẳng lẽ, trong phủ này thật sự có ác quỷ đang tác quái sao?

Nghĩ tới đây, đột nhiên, bên ngoài thổi lên một cơn gió lạnh, đèn trong nhà ‘phụt’  một tiếng toàn bộ đều tắt, cửa sổ không biết bị thứ gì, vỗ vào kêu ‘thùng thùng’ vang dội.

Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều đều thét lên, Tam di nương cũng run rẩy cả người.

"Ta...... Bị chết thật thê thảm...... Bị chết thật thê thảm......" Cửa sổ bị vỗ vào, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng khóc như có như không.

Mặt của mọi người sắc đều trắng bệch.

"Là Huệ Mẫn muội muội sao?" Dung Noãn Tâm cũng không tin quỷ thần, nàng ngoắc ngoắc môi, lqđ trong lòng suy đoán rốt cuộc là ai đang chơi thủ đoạn, lập tức lớn tiếng hỏi lên.

Âm thanh kia cũng không đáp nàng, chỉ là dùng sức lực gõ cửa sổ, hình như gió bên ngoài càng thêm lớn, hình như tiếng ca hát âm trầm kia vang vọng ở bên tai mỗi người, làm cho người ta tê dại da đầu.

Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều đã sợ đến mức ôm thành một đoàn, run lẩy bẩy.

Dung Định Viễn nhưng cũng là người không tin quỷ thần, hắn vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Người tới, đi xem một chút cho ta, là ai ở bên ngoài giả thần giả quỷ, bị ta bắt được, nhất định không tha cho hắn......"

Đúng lúc này, bên ngoài cửa, đột nhiên bị thứ gì đó vỗ một cái, chợt mở ra, một cơn gió mang theo lá rụng ‘vù vù’ thổi vào, làm không khí cả phòng âm trầm xuống.

Hình như ngọn gió kia đánh ở bên gò má của mỗi người, ngay cả Dung Noãn Tâm, cũng cảm thấy toàn thân run một cái, trong nháy mắt trong đầu cũng bị dọa.

"Bẩm lão gia, bên ngoài không có người......" Gia đinh vội vàng hấp tấp báo lại, càng thêm xác nhận câu hỏi vừa rồi của Dung Noãn Tâm.

Nhị phu nhân gạt nước mắt, nhỏ giọng nói một câu: "Nhất định là nha đầu chết Huệ Mẫn không nhắm mắt, tới đòi mạng đấy!"

"Bịch......" Một tiếng, âm thanh ly trà rơi xuống đất, lúc hạ nhân đốt đèn sáng lên lại lần nữa, Dung Noãn Tâm nhìn sang, llêqquýđônn chỉ thấy cả người Tam di nương run dữ dội hơn, âm thanh kia chính là nàng không cẩn thận làm ly trà trên bàn bên cạnh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.

Nàng hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới, hình như vừa rồi lúc nàng hỏi ‘có phải Huệ Mẫn muội muội hay không’, Tam di nương cũng không nói lời nào, không biết nàng là quá mức đau lòng, hay là bị dọa sợ.

"Tam di nương, Huệ Mẫn muội muội tới, ngươi cũng không nhớ nhung nàng sao?" Dung Noãn Tâm mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, khắc sâu khuôn mặt trắng bệch của nàng vào cặp mắt của mình.

Trong con ngươi của nàng ta tràn đầy kinh hoảng, nơi đó nào có một chút nhớ nhung đối với nữ nhi.

Nếu đổi lại là mẫu thân bình thường, đã sớm khóc đuổi theo, kêu muốn báo thù thay nữ nhi, nhưng mà, Tam di nương lại không như vậy.

"Lão gia...... Lão gia, bụng của ta có chút không thoải mái!"

Đèn sáng lên, âm thanh kia càng lúc càng xa rồi, từ từ, tất cả đều khôi phục lại bình thường, Tam di nương lại đỡ cái bàn, vẻ mặt khổ sở.

Hình như là bởi vì bụng không thoải mái, mới có thể ra một thân mồ hôi lạnh.

Hôm nay, nàng nhưng là người được nuông chiều, không thể có một chút sơ xuất, quả nhiên, Dung Định Viễn rất nhanh đã quên hết lời nói của Dung Noãn Tâm, vội vàng đỡ Tam di nương, gọi Lưu Đại phu tới bắt mạch cho nàng.

Ngược lại cũng không phải vấn đề lớn lao gì, chỉ là bị chút kinh sợ mà thôi, Lưu Đại phu cũng không dám kê đơn thuốc, chỉ là để cho nàng nghỉ ngơi thật nhiều.

Đợi an trí tốt Tam di nương, hai mắt Dung Định Viễn cũng là lạnh đến lợi hại.

Hắn quét mắt nhìn những người đang ở trong phòng này một lần, dùng loại ánh mắt nhìn quỷ thần nhìn chằm chằm trên mặt của mọi người một lần, rồi sau đó tức giận nói: "Ngày hôm nay, l^q"đ ta lập tức làm cho người ta đi lục soát viện, nếu để cho ta phát hiện ở trong sân của người nào ẩn giấu loại đồ hại người này, ta sẽ trục xuất nàng khỏi phủ!"

Mới vừa náo loạn như vậy, trong lòng của mọi người cũng không biết là tư vị gì, Dung Định Viễn lại lập tức hạ lệnh đi lục soát viện, mọi người chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi.

Ra lệnh một tiếng, gia đinh sau lưng Dung Định Viễn lập tức chia nhau đi lục soát trong sân các chủ tử.

Những người còn lại đều là tim gan run sợ, sợ mình lại bị người hãm hại đi, lần này Dung Định Viễn nhưng phát ra lời nói ác độc, chuyện lớn hãm hại lão phu nhân bực này, hắn nhất định sẽ không nương tay.

Đang lúc mọi người chờ, ánh mắt Dung Noãn Tâm đột nhiên lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Đại phu nhân đâu? Có phải nên mời nàng tiến đến hay không?"

Đúng, tất cả mọi người đều ở chỗ này, lại chỉ thiếu Đại phu nhân, chẳng phải là không công bằng.

Vừa nghe Dung Noãn Tâm nhắc tới Đại phu nhân, Dung Huệ Như lập tức nhảy ra ngoài, tức giận nhìn nàng chằm chằm nói: "Dung Noãn Tâm, ngươi có ý gì, mẫu thân đã bệnh thành như vậy, ngươi còn muốn hãm hại nàng hay sao?"

"A...... Huệ Như muội muội nói gì vậy? Mẫu thân như thế nào? Ta cũng chỉ là ngăn chặn tâm mẫu thân bị ác quỷ này đả thương, ban đầu, Huệ Mẫn muội muội chết đi, thật là nhiều người đều cảm thấy có liên quan tới Đại phu nhân, ta nói mời Đại phu nhân tới đây, chỉ là muốn bảo vệ nàng mà thôi, muội muội làm nữ nhi ruột thịt của Đại phu nhân, chẳng lẽ cũng không lo lắng cho an nguy của mẫu thân mình hay sao?"

Dung Noãn Tâm cười đến quỷ dị khác thường.

Lời này đến trong miệng của nàng, lại kéo Đại phu nhân và cái chết của Dung Huệ Mẫn lại với nhau, khiến cho Dung Huệ Như có miệng khó cãi.

Ả gấp đỏ cặp mắt, chỉ là liều mạng nói: "Ngươi nói láo...... Ngươi nói láo...... Mẫu thân không có, không có!"

Nhưng rất dễ nhận thấy, lời của ả không có bất kỳ sức lực nào, cũng không có một người tới bất bình thay nàng, lqd ngay cả ánh mắt Dung Định Viễn nhìn về phía nàng cũng mang theo mấy phần chán ghét.

Chẳng bao lâu, Dung Định Viễn lại có thể ghét mình như thế? Ở trước khi Dung Noãn Tâm trở về phủ, Dung Định Viễn luôn luôn xem nàng như kiêu ngạo của Dung gia, gánh trách nhiệm nặng nề, lại không biết, làm sao sẽ rơi vào kết quả như thế.

Nghĩ tới đây, Dung Huệ Như lại đau lòng khóc lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.